Đi vào hành lang tối tăm, mãi cho đến tầng ba thì ánh đèn màu cam mới lờ mờ sáng lên, chiếu sáng các biển quảng cáo trên vách tường, trước cửa chống trộm, bên cạnh cầu thang,…
Tầng bốn, phòng 402, trên mặt Lục Bình lộ ra một nụ cười. Anh đẩy cửa phòng một cái, liền trông thấy người bạn thuê chung phòng Hạ Mẫn Đan đang đứng dưới ánh đèn dịu dàng. Cô thích tự xưng mình là chị đại, một chân hào phóng giẫm ở bên ghế sô pha, chân còn lại thì hơi cong. Sắc mặt cô ngà ngà say, uống một hớp bia lớn rồi để mạnh lon bia xuống, sau đó tiếp tục cầm xiên nướng lên ăn.
"Bình Tử, cậu đã trở về."
Môi đỏ hiện lên vẻ bóng loáng, tay phải cầm xiên thịt.
Hạ Mẫn Đan phóng một tầm mắt mê ly về phía cánh cửa, nói.
"Đến…. Đến đây uống với chị một ly."
Hơi thở như hoa lan, tỏa ra hơi nóng.
….
"Chị Đan, chị uống ít một chút." Lục Bình vừa đổi giày vừa nói với Hạ Mẫn Đan.
Chị Đan năm nay 31 tuổi, là giám đốc nhỏ của một công ty tư vấn đầu tư tài chính. Trong ngày thường, chỉ cần tâm trạng không tốt, cô thường sẽ mua mấy chai bia tại nhà thuê chung, vừa uống vừa ăn đồ nướng.
Anh đi đến gần.
Ánh mắt tình cờ liếc thấy cái gì đó liền vội vàng rời đi.
Lục Bình quan sát chị Đan, trong lòng chợt giật mình lần nữa. Giờ phút này, gò má chị Đan đỏ ửng, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, ngũ quan thoạt nhìn không có gì kinh diễm nhưng lại vô cùng thu hút, làn da trắng nõn giống như ngọc. Cô hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực căng phồng, có lẽ là cảm thấy có chút bực bội cho nên đã cởi mấy cúc áo trên cùng, phía dưới chính là một chiếc váy ôm sát phần hông với tất màu da.
Vừa ngồi xuống bên cạnh chị Đan, một đôi chân xinh đẹp đã gác lên trên chân Lục Bình.
"Bình Tử, xoa bóp cho chị. Cậu không biết hôm nay chị phải đi giày cao gót chạy bao nhiêu đâu!"
Cô lại cầm lon bia lên, uống một hớp lớn, say sưa nói.
Lục Bình chép miệng một cái.
Anh hít sâu một hơi, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp…
Tâm trạng của chị Đan tối nay hình như rất khó chịu, uống không ít, cô tiếp tục nói:
"Toà đô thị xa hoa truỵ lạc này đúng là khiến người ta si mê, nhưng cũng tuyệt vọng."
"Đoạn thời gian gần đây, ba mẹ tôi mỗi ngày đều thúc giục tôi tìm một người đàn ông để kết hôn."
"Bình Tử, tôi đã nói với cậu rồi…"
"Thực ra…Thực ra tôi có một bí mật, tôi căn bản là không muốn gả cho người khác! Ngược lại, nếu như có thể, tôi muốn… tôi muốn làm t*nh nhân của một người vô cùng có tiền. Như vậy thật tốt, không cần lập gia đình, không cần gánh vác phiền não và trách nhiệm của việc kết hôn nhưng vẫn có thể có được tất cả mong muốn. Nếu như người kia muốn có con thì tôi sẽ sinh cho anh ta một người con… Không, không thể làm vợ của anh ta được, vợ của người có tiền nhất định sẽ có áp lực rất lớn, còn phải đấu trí đấu dũng với đủ loại phụ nữ!"
Chị Đan đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, ánh mắt ướt át của cô bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mắt. Không lâu sau, cô ung dung thu chân về, khoát tay một cái rồi đi nghỉ.
Lục Bình trở lại căn phòng của mình, nói là căn phòng, nhưng trên thực tế là chủ nhà lợi dụng ban công cải tạo thành một căn phòng chưa đầy 10m², chỉ có một giường lớn, một tủ sách, bàn đọc sách và một chiếc tủ quần áo ở phía trên giường.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Lục Bình đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú vào căn phòng eo hẹp này, anh nuốt ngụm nước miếng, nặng nề thở dốc.
Dần dần… Vẻ mặt luôn điềm tĩnh phía sau mắt kính gọng đen bỗng lộ ra vẻ dữ tợn.
"Mẹ nó!"
"Người vì tiền mà chết, chim chết vì thức ăn, không liều một phát thì cho dù chết, ông đây cũng sẽ không cam tâm!"
Anh đi đến trước bàn sách sau đó ngẩng đầu, mở tủ sách cũ kỹ phía trên ra. Đầu ngón tay lướt qua những cuốn sách trên kệ thứ hai, từ trái qua phải, lấy ra một phần hồ sơ màu nâu đen từ giữa quyển thứ 7 và thứ 8.
"Theo như trong tài liệu, tuy rằng bề ngoài của Lý Ngọc Trân nhìn như nữ vương cao lãnh, nhưng trên thực tế, những thứ này chỉ là một lớp áo tự vệ của cô. Cô tuyệt đối không phải là một người vô tình."
Lục Bình đưa bút gạch chân hoặc là khoanh tròn những cụm từ quan trọng trong từng tờ tình báo, sau đó ghi lại những tin tức trọng điểm vào trong một cuốn sổ tay.
"Lý gia, hào môn thế gia… Sống trong gia tộc như vậy, mặc dù trời sinh là loài săn mồi đỉnh cấp, nhưng mọi người đều không được nắm giữ vận mệnh của mình, đặc biệt là phụ nữ."
"Lý Ngọc Trân, trưởng nữ của Lý gia ở Yến Kinh, xinh đẹp giỏi giang, năng lực, khí phách không thua kém gì đàn ông, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi số phận bị ép gả!"
Anh không ngừng sàng lọc những thông tin quan trọng.
"Bị yêu cầu liên hôn với Tống gia ở Dương Thành, liều chết không theo, nhưng người mẹ duy nhất mà cô quan tâm lại dùng tính mạng uy hiếp. Cuối cùng, cô đánh cược với Tống gia, lấy kỳ hạn ba năm, Lý Ngọc Trân và vị hôn phu Tống gia - Tống Tử Văn mỗi người sáng lập một doanh nghiệp mới, ba năm sau, doanh nghiệp ai có thành tựu lớn hơn thì sẽ là bên thắng! Nếu Lý Ngọc Trân thắng thì có thể loại trừ hôn ước…"