"Hô..."
Trong lòng anh dần dần bình phục.
"Mình phải xem tất cả những gì trải qua ở hiện tại là một đợt huấn luyện đối kháng tâm lý. Nếu như ngay cả những thứ này mà cũng không chống đỡ nổi thì sao có thể đối mặt với Lý Ngọc Trân và các nhân vật quyền quý hàng đầu khác được chứ?" Anh thì thầm.
"Cách thời gian Lý Ngọc Trân gặp bất lợi trong tình báo còn có năm ngày, nói cách khác, mình còn ba ngày để tiến hành huấn luyện tương ứng." Anh thầm nghĩ.
"Hiện tại… mình lại tiếp tục tiến hành mô phỏng cảnh tượng thêm một lần."
"Từ lúc bắt đầu gọi điện thoại riêng cho Lý Ngọc Trân. Số điện thoại này vô cùng riêng tư, chỉ có mẹ, em trai và ba người bạn tốt nhất của Lý Ngọc Trân biết."
Lục Bình nhắm hai mắt lại, bên trong bộ não dần xuất hiện cảnh tượng tương ứng.
Mặc kệ đối phương có chủ động đáp lời hoặc là nói cái gì đó hay không, hắn đều phải nắm toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai bên ở trong lòng bàn tay!
Tút ——
Điện thoại được kết nối.
"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cô. Cô ở trong mắt chúng tôi giống như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị trói buộc ở trong một nhà tù hoa lệ, biểu diễn tiết mục giao tranh đã định trước kết quả…"
Đôi môi nhúc nhích, anh thầm đọc lại những lời thoại đã chuẩn bị từ đêm qua.
Chỉ là, Lục Bình vừa mới nói thành lời đã nhớ lại dáng vẻ lóa mắt như nữ vương của cô vào ngày hôm qua, một loại cảm giác thỏa mãn khác thường bỗng được sinh ra!
Trong lời nói dùng từ “Chúng tôi" là điểm cực kỳ mấu chốt, giống như đang ám chỉ phía sau mình còn có người thần bí hơn.
"Cô vĩnh viễn cũng không biết được rằng, phía sau những tính toán mà cô dùng hết tất cả để đánh cuộc có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, thậm chí còn vỗ tay khi mỗi lần sự nghiệp của cô có bước tiến nhảy vọt!"
Sau đó, anh tiếp tục viết xuống một lời thoại mới dựa theo thông tin tình báo.
Bên trong lời thoại này bao gồm quá nhiều tin tức bí ẩn quan trọng, ví dụ như “Đánh cuộc", ví dụ như “ánh mắt”… Thậm chí có thể tưởng tượng được rằng, sau khi nghe xong lời này, trong lòng trưởng nữ Lý gia kia sẽ có phản ứng gì!
"Tôi đến để giúp cô, ít nhất để cô hiện tại không đến mức thua thảm như vậy."
Trong căn phòng vệ sinh.
Lục Bình ngồi ở trên bồn nước của bồn cầu, cảm giác giống như không có khẩn trương như vậy nữa. Anh đã hơi tiến vào trạng thái, thậm chí khóe miệng của anh cũng dần dần giương lên theo từng lời nói.
Rất lâu sau.
Mô phỏng trong đầu dần dừng lại, Lục Bình cũng mở mắt ra.
"Mình cần xác định một chuyện…"
"Sau khi mình gọi điện thoại không lâu, dựa vào quyền hành của Lý Ngọc Trân, cô ấy nhất định có thể thông qua dãy số này để điều tra ra tất cả những tin tức liên quan tới bản thân và gia đình mình trong thời gian ngắn nhất!"
"Nhưng mà… Mình không thể trải qua một cuộc sống bình thường hơn nữa, nếu như đã làm thì nhất định phải là một lớp ngụy trang khủng bố nhất, đáng sợ nhất!"
Lục Bình hít sâu một hơi.
"Giống nhau."
"Một khi thông qua cú điện thoại này cũng liền có nghĩa là… mình đã nhập cuộc. Mọi thứ đều đã không còn đường lui nữa!"
Lục Bình nhảy xuống khỏi nắp bồn cầu, móc khăn giấy ra từ trong ngực rồi lau chùi sạch sẽ những chỗ mà mình vừa giẫm lên, sau đó ấn xả nước, tiếng nước chảy ầm ầm vang lên.
Thời gian một ngày này không có gì đặc biệt cả.
Buổi tối.
Lục Bình ngồi ở trên tàu điện ngầm. Anh đeo tai nghe, chăm chú xem bộ phim điện ảnh « Giáo phụ » trên điện thoại di động. Anh muốn xem kỹ, sau đó cố gắng học tập theo từng cử chỉ, thần thái nhỏ nhặt của nhân vật chính.
Anh biết mình không thể nào đóng vai một đại lão thần bí thực sự chỉ trong ba ngày ngắn ngủi được. Cho nên, anh đặt ra yêu cầu cho mình là làm phép trừ, cố gắng biểu lộ ít cảm xúc, chỉ duy trì vẻ bình tĩnh, duy trì sự ung dung, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng mới lộ ra nụ cười yếu ớt, nụ cười thú vị, nụ cười nghiền ngẫm!
Anh lấy một món đồ chuyển phát nhanh, về đến nhà với thời gian tương tự như hôm qua.
Chị Đan thuê chung phòng tối nay không tiếp tục uống rượu nữa, cũng không đi ra từ trong nhà.
Lục Bình nhìn thoáng qua ánh đèn hắt ra qua khe cửa của phòng ngủ chính, sau đó rảo bước về phòng của mình.
Anh kéo rèm cửa sổ lên rồi ngồi ở trước bàn sách.
Lục Bình nhìn bản thân trong gương, dần dần điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt. Lúc mới bắt đầu, vẻ mặt anh còn có chút cứng ngắc và nghiêm túc, càng về sau gương mặt đã không còn gò bó như vậy nữa, khóe miệng cũng dần dần nhếch lên…
"Không đúng!"
"Không đúng!"
"Dự tính của mình là một thương nhân buôn tình báo thần bí, sau lưng của mình còn có những tổ chức và đoàn đội bí ẩn hơn. Cho nên, mình phải là một người đã từng chứng kiến và trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí là sinh tử, cũng có khả năng trong tay mình đã dính vô số máu tươi."