"Không được!"
"Mình không muốn cứ bị Lý Ngọc Trân xem thường như vậy!"
"Để em đi rửa chén."
Ăn mì của người ta, uống bia của người ta, đương nhiên phải dọn dẹp cho người ta.
Lục Bình bưng chén lên, hướng về phía phòng bếp.
Phía sau anh, chị Mẫn Đan nửa nằm ở trên ghế sô pha. Một chân cô gác lên trên ghế sô pha, chân còn lại thì rũ xuống sàn nhà, trong tay còn cầm một lon bia vừa mới mở.
Lục Bình rửa chén xong, đi ra từ phòng bếp, bước chân anh chợt dừng lại.
Từ góc nhìn này của anh, có thể nhìn không sót gì từ chân chị Mẫn Đan hướng lên.
"Muốn có nhiều tiền."
"Thích uống rượu."
"Phóng khoáng."
"Nói không chừng chị Mẫn Đan thích hợp cos Tsunade cũng nên."
Lục Bình thì thầm tự nói.
Anh nói với Hạ Mẫn Đan một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ dưới cái nhìn mê man của người phía sau.
[ Lạch cạch ——]
Lục Bình đứng ở sau cánh cửa một lúc lâu, sau đó mới đưa tay khóa trái cửa lại.
Anh sải bước tới bên cạnh giá sách, lấy hai phần tình báo trong tủ sách ra rồi đi đến trước bàn đọc sách. Anh mở tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân ra trước, từng tờ văn bản nằm rải rác ở trên bàn.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, nhanh chóng quan sát.
"Buổi sáng hôm nay đến Xuyên Hòa nhận nhiệm vụ, không có phát hiện Xuyên Hòa có bất kỳ thay đổi gì. Cũng không ai chú ý tới việc thư ký thứ hai Tào Tiểu Tuệ biến mất, mấy tên nội ứng mà mình từng báo cho Lý Ngọc Trân vẫn đang còn ở trên cương vị của mình."
"Lý Ngọc Trân…"
"Cô ta rốt cuộc đang muốn làm cái gì?"
Đầu ngón tay gõ trên mặt bàn
Lông mày Lục Bình nhíu chặt.
Thân thể anh hơi ngả về sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa sổ đóng chặt, không ngừng suy nghĩ. Sau đó, anh lại ngồi dậy, tìm một tờ giấy miêu tả tính cách của Lý Ngọc Trân trong tập giấy.
"Có tinh thần dốc toàn lực mạo hiểm!"
"Dám dùng kiếm!"
"Có chết cũng tuyệt đối không buông tha!"
Anh nhanh chóng lật qua những thông tin còn lại.
"Đợt thúc đẩy cuối năm của Xuyên Hòa chính là cơ hội tránh khỏi trói buộc duy nhất của Lý Ngọc Trân!"
"Cô quá khát vọng tự do!"
"Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ quả quyết!"
Qua rất lâu.
Lục Bình dừng động tác lại, anh mở to hai mắt, kinh hãi nhìn phần tình báo trong tay. Anh đã suy đoán được ý đồ của Lý Ngọc Trân…
"Điên rồi!"
"Mình vốn cho rằng, sau khi cô ta biết rõ trong công ty có nội gian thì chỉ sẽ loại bỏ nội gian rồi tiến tới kế hoạch thúc đẩy cuối năm. Nhưng ai có thể ngờ được, cô ta lại quyết định tương kế tựu kế, chờ Tống Tử Văn dội nước bẩn lên Xuyên Hòa và hot khắp toàn bộ internet thì mượn thế… đảo ngược!"
Đây là một kế hoạch điên cuồng.
Một khi thành công thì ắt sẽ như mặt trời ban trưa; một khi thất bại thì phản phệ sẽ trực tiếp khiến cho Lý Ngọc Trân không thể thoát thân, phải ngoan ngoãn đi thực hiện hôn ước, lấy thân phận cháu gái Lý gia Yến Kinh gả cho Tống Tử Văn của Tống gia Dương Thành.
"Dựa theo quy trình bình thường, Lý Ngọc Trân có thể thành công."
"Nhưng tiếc là…"
"Cô ấy đã được định trước là sẽ thất bại."
Lục Bình liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, anh lục soát một tờ giấy khác bên trong chồng tình báo, sau khi xem xong từng câu từng chữ thì không khỏi cảm khái.
Trong trang tư liệu này ghi chép về phía sau cuộc đánh cược giữa Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn.
Đó là nội dung mà Lý Ngọc Trân không biết:
Lý gia Yến Kinh một tay chống trời, thân thể của Lý lão gia tử yêu thương Lý Ngọc Trân nhất - Lý Kiến Quốc xảy ra vấn đề, không sống được bao lâu nữa…Mà một khi lão gia tử qua đời, người chết hồn diệt, lực chấn nhiếp khi ông còn sống và nhân mạch đều sẽ bỗng dưng ít đi hơn nửa, Lý gia cũng cực có khả năng rơi xuống khỏi vị trí thế gia hàng đầu Yến Kinh, thậm chí gặp phải nguy cơ!
Người chưởng quản Lý gia hôm nay, cha của Lý Ngọc Trân một tay thúc đẩy cuộc hôn nhân này…
"Lý Ngọc Trân muốn thắng trận này, nhất định phải dưới hoàn cảnh công bình công chính, một khi Tống Tử Văn không thể tiếp nhận thất bại mà sử dụng ngoại chiêu, dựa vào năng lực của Tống gia chèn ép Lý Ngọc Trân còn chưa hình thành sự nghiệp từ mọi phương diện, như vậy dù cô có bố trí chu đáo thì có ích lợi gì?"
Lục Bình nhìn tình báo.
Bên trong trang giấy, hai đại thế gia hàng đầu Triệu Quốc đang liên thủ, Lý Ngọc Trân chính là vật hy sinh, giống như cái câu ‘con chim hoàng yến bị giam trong chiếc lồng hoa mỹ’ mà anh biên soạn lúc bắt đầu, vận mệnh đã được định sẵn từ trước!
"Lý Ngọc Trân tin tưởng lão gia tử, tin tưởng lão gia tử có thể cho cô một môi trường cạnh tranh công bằng!"
"Lão gia tử cũng không có phụ sự tín nhiệm của cô."
"Chỉ là…"
"Lý Ngọc Trân không biết là, lão gia tử dựa vào máy thở để duy trì hơi tàn, đang dần dần mất đi sự khống chế đối với gia tộc."