Lục Bình không ngừng lắc đầu.

Anh tiếp tục phân tích, từ việc Tống Tử Văn cài nằm vùng vào, và hoạt động cuối năm của Xuyên Hòa của Lý Ngọc Trân…

"Phân phối!"

"Tuyên truyền miệng!"

“Người nổi tiếng trên mạng bán hàng!"

Lục Bình mở nắp bút ra, anh vòng mấy vòng đỏ thật to ở bên trong tình báo.

Đây là ba cái chiến trường đánh cược!

Đợt hoạt động thúc đẩy cuối năm của Xuyên Hòa có một đặc điểm lớn, đó chính là buổi biểu diễn dành riêng cho thương nghiệp nước ngoài. Đến lúc đó, công ty của Lý Ngọc Trân trực tiếp mở rộng kinh doanh ra mấy nước Đông Nam Á, châu u, châu Mỹ!

Dã tâm cực lớn!

Một khi thành công có thể sẽ trực tiếp dẫn động làn gió mới!

Nhưng nguy hiểm cũng cực lớn!

Chỉ cần Tống Tử Văn thông qua quyền hành của Tống gia trực tiếp chặt đứt công ty phân phối mà Lý Ngọc Trân đã đặt ở nước ngoài, như vậy bởi vì đơn đặt hàng trái với quy ước, hàng hóa sẽ bị hủy theo phản ứng dây chuyền, trực tiếp phá hủy Xuyên Hòa!

"Cho nên, nếu như Tống Tử Văn muốn dùng ngoại chiêu, thứ mà anh ta đả kích đầu tiên chính là con đường phân phối của Lý Ngọc Trân!"

Lục Bình sờ cằm một cái.

"Cái thứ 2, tuyên truyền miệng!"

"Bất kể là Tống Tử Văn muốn giội nước bẩn cho Lý Ngọc Trân, hay là Lý Ngọc Trân chuẩn bị dựa thế lật ngược thế cục thì đều cần tuyên truyền và truyền thông! Một khi Tống Tử Văn sử dụng ngoại chiêu, dưới tình huống Tống gia nhúng tay vào, Lý Ngọc Trân sẽ hoàn toàn là một người câm, truyền thông internet và các trang web lớn đều sẽ không cho cô không gian và lưu lượng để lên tiếng."

Lục Bình ngồi ở trước bàn sách, tay xoa xoa mi tâm, trong đầu của anh không ngừng xẹt qua các loại tin tức. Anh thử thôi diễn hướng đi của trận đánh cuộc này.

Đó là trận đánh cờ giữa các nhân vật ở tầng cao nhất của Kim Tự Tháp!

"Cái thứ 3, cũng là cái cuối cùng, dựa theo kế hoạch ban đầu của Tống Tử Văn, anh ta sẽ đào đi 3 người nổi tiếng hàng đầu và lượng lớn người nổi tiếng tuyến một trên mạng của Xuyên Hòa trước đợt hoạt động cuối năm của bọn họ, khiến cho Lý Ngọc Trân không có lưu lượng để bán hàng."

"Lý Ngọc Trân cần lưu lượng mới, cô ta có thể sẽ âm thầm mời minh tinh tuyến một của giới giải trí. Dựa vào tài phú của cô ta thì đây không phải là chuyện khó, nhưng có thái tử gia Tống gia lên tiếng, minh tinh nào dám bán hàng cho Xuyên Hòa chứ?"

"Hô!"

Lục Bình hít một hơi thật sâu.

Anh làm rõ tất cả suy nghĩ, sau đó nghiêm túc thu toàn bộ tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân vào trong túi văn kiện.

Ánh mắt của anh trở nên ngưng trọng, cầm phần tình báo đổi mới thứ hai ra từ trong giá sách.

"Trung Hải là một trong khu vực nòng cốt, nó tựa như là chư hầu một phương, rất nhiều đại lão cũng không sợ Lý gia, càng không sợ hãi Tống gia! Trong mảnh đất nhỏ này, nó nắm giữ lực lượng của chính nó."

"Tình báo của Lý Ngọc Trân qua đi, đổi mới cho mình một phần tình báo mới, thật chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Lục Bình vừa tháo gỡ dây nối vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Bên trong tin tình báo này chính là những ông trùm khổng lồ bên trong vòng tròn xám của Trung Hải - vận tải biển!

Nguy hiểm!

Tin tức này còn nguy hiểm hơn phần tình báo thứ nhất!

“Mình…"

“Mình liệu có thể khiến cho một nữ vương như Lý Ngọc Trân quỳ trước mặt mình? Khẩn cầu mình! Cầu xin mình!"

Lục Bình thở hổn hển.

Đồng tử phóng đại.

Thân thể anh đang run rẩy, là run rẩy vì khẩn trương! Là run rẩy vì hưng phấn! Là run rẩy bệnh hoạn!

Ở một mức độ nào đó mà nói, Lục Bình… cũng là một kẻ điên!

Hôm sau.

Đi làm.

Trong phòng hội nghị của văn hóa Ngô Minh, Lục Bình đang ghi chép, bên trên gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn về phía đồng nghiệp Cố Đại Thạch đang nghiêm túc giảng giải yêu cầu thiết kế đối với PPT, phân công nhiệm vụ.

Đơn hàng lớn của Xuyên Hòa do Lục Bình và Cố Đại Thạch chủ trì, thành lập một tiểu đội thiết kế cùng nhau hoàn thành.

"Lục Bình." Cố Đại Thạch nhìn về phía Lục Bình, gọi.

Vì biểu thị sự uy nghiêm, anh không gọi A Bình như trước đây mà gọi cả họ tên.

“Anh đã bổ sung xong chưa?"

“Vẫn chưa." Lục Bình đáp.

"Lục Bình, còn có Trương Oánh Oánh, hai người ở lại một hồi. Còn các vị còn lại thì có thể đi làm việc của mình rồi, có vấn đề gì có thể báo lại với tôi bất cứ lúc nào."

Cố Đại Thạch nói cẩn thận tỉ mỉ.

Nói xong, anh ngồi xuống lần nữa, sửa sang lại văn kiện trước mặt. Từng đồng nghiệp lần lượt đi ra ngoài, Lục Bình và Trương Oánh Oánh thì ngồi ở tại chỗ. Một người thì nhìn tài liệu, người còn lại thì nghiêm túc nhìn chằm chằm màn ảnh, mười ngón tay thon dài không ngừng gõ bàn phím.

Vị đồng nghiệp cuối cùng rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp.

[ Két két ——]

Tiếng cửa phòng đóng lại truyền đến.

"Hô!"

Chỉ nhìn thấy Cố Đại Thạch đẩy thư mục trong tay về phía trước, anh thuận tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, tựa lưng vào ghế ngồi, thở phào một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play