Xe vững vàng chạy ở trên đường, bất kể là đội trưởng an ninh hay là Lý Ngọc Trân đều không hỏi thăm về địa chỉ của Lục Bình.
Khu dân cư cũ kỹ.
Lục Bình đi xuống xe, anh đưa mắt nhìn chiếc Mercedes màu đen đi xa, sau đó mới hướng về phía căn nhà thuê chung.
"Tiểu thư." Đội trưởng đội anh ninh với gương mặt chữ quốc, nơi khóe mắt có một vết sẹo dài bằng ngón út- Bảo Huy Quân ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, lên tiếng gọi.
"Điều tra thế nào?" Lý Ngọc Trân bắt chéo hai chân, tay chống cằm. Cô nhìn về phía khung cảnh đường phố bên ngoài đang không ngừng chạy ngược, nghe thấy lời nói của đội trưởng an ninh thì lập tức thu hồi tầm mắt, lạnh lùng mà hỏi.
"Người của chúng ta đã tự mình liên lạc với các bạn học, giáo viên và người nhà của vị Lục tiên sinh kia để xác nhận tính chân thật của hồ sơ."
"Căn cứ theo điều tra, trong hai mươi sáu năm qua, tính cách của Lục tiên sinh chưa từng xuất hiện thay đổi gì quá lớn… Ừm… Cũng không hoàn toàn là vậy, một bạn học đại học của Lục tiên sinh từng nhắc tới, lúc Lục tiên sinh học năm hai đại học thì hình như có một đoạn thời gian cực kỳ hưng phấn."
"Nếu như cậu ấy bị tổ chức nào đó chiêu nạp thì có thể là trong khoảng thời gian này." Bảo Huy Quân trầm giọng nói.
"Ừm." Lý Ngọc Trân không nói gì, chỉ đáp lại một tiếng.
Cô khép đôi mắt lại.
Trí nhớ ưu tú khiến cho cô có thể nhớ rõ ràng mỗi một hình ảnh của Lục Bình, những hình ảnh khác nhau thoáng qua như đèn kéo quân…
Rất lâu sau.
Lý Ngọc Trân đưa ra phán đoán trong lòng.
Tay cô chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, gò má xinh đẹp lạnh lùng và lãnh đạm.
Một bên khác.
Tầng bốn, phòng 402.
Một khắc trước, anh còn đứng trong trung tâm phồn hoa nhất giữa biển thành phố, tất cả rực rỡ và huy hoàng ánh vào mắt, uống rượu vang mấy trăm ngàn USD, trước mặt là người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Nhưng mà giờ phút này anh lại đứng trong một hàng lang nhỏ hẹp, dưới ánh đèn lờ mờ, trong hành lang dần hiện lên các tấm biển quảng cáo cũ kỹ. Mặt tường lốm đốm, bị bong tróc, mạng nhện giăng đầy.
Chỉ trong thoáng chốc, Lục Bình có chút không phân rõ đâu là chân thật,đâu là hư giả.
Lục Bình đứng ở đó một lúc lâu, móc chìa khóa và mở cửa phòng ra.
"Bình Tử."
"Cậu đã về rồi!"
Người chị thuê chung nhà Hạ Mẫn Đan đang mặc đồng phục công sở ló đầu ra từ phòng bếp, sau khi trông thấy Lục Bình thì lên tiếng gọi.
"Chị nấu chút mì sợi, cậu có muốn ăn một chút không?" Hạ Mẫn Đan lại hỏi.
Anh sờ bụng một cái.
"Nếu như nấu nhiều thì cho em một chút." Lục Bình đặt túi xách ở trên tủ giày, vừa đổi giày vừa cười nói.
Tuy rằng đồ ăn trong nhà hàng vừa rồi rất ngon nhưng quả thực không đủ ăn, hơn nữa anh cũng không dám ăn nhiều.
"Ok!"
"Cậu về phòng cất đồ trước đi, sắp xong rồi." Hạ Mẫn Đan nói.
Lục Bình đáp một tiếng. Anh xách túi đi đến trước phòng ngủ nhưng không có trực tiếp vào trong mà là liếc mắt nhìn phòng bếp một cái. Thấy Hạ Mẫn Đan không có nhìn về phía mình thì mới quan sát khe cửa. Sau khi xác định cọng tóc kẹp ở cửa trước khi rời đi vào sáng sớm vẫn còn, anh mới móc chìa khóa ra và mở cửa.
Trong phòng ngủ chật hẹp.
Sợi tóc nằm trong khe giữa tủ sách và tường vẫn ở chỗ cũ.
Anh bước lên trước, nhìn thoáng qua tình báo ở trên tủ sách, hạ quyết tâm sẽ tìm một chỗ thích hợp hơn để giấu bọn chúng.
"Bình Tử!"
"Mau quay đây ăn mì!" Ngoài cửa, chị Mẫn Đan lớn tiếng nói.
"Đến ngay!" Lục Bình đáp.
Trước ghế sô pha.
Hạ Mẫn Đan mặc áo sơ mi trắng, váy ôm hông, hai chân nở nang đẫy đà được tất màu da bao quanh. Cô bắt chéo chân, ăn mì. Ăn được mấy miếng, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, sau đó bỏ bát xuống, cởi đôi tất dài ra ngay trước mặt Lục Bình rồi nhét vào góc nhỏ bên cạnh bàn uống trà. Cô duỗi thẳng đôi chân dài nở nang ra, khép mở các ngón chân, tiếng khớp xương đụng vào nhau vang lên răng rắc.
Sau đó, cô đi đến trước tủ lạnh, cầm hai lon bia lạnh lên, ném cho Lục Bình một lon.
[ Phốc ——]
"Bình Tử, uống một lon đi!" Hạ Mẫn Đan đứng yên, giơ bia lên.
Lục Bình cười nâng bia lên, uống một hớp lớn.
Hạ Mẫn Đan uống mạnh, bia thuận theo cằm lăn đến trên xương quai xanh. Cô quệt miệng, ợ một cái. Có lẽ là cảm thấy bực bội khó chịu, cô liền đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, phần ngực vốn bị trói buộc lập tức trở nên sinh động.
Lục Bình liếc thấy, mí mắt nhảy lên.
Anh ăn một miếng mì lớn, cảm thấy vẫn là mì lão gan ma này ngon hơn.
"Mình bị hoài nghi?"
"Từ bỏ? Chạy trốn?"
Anh vừa nghĩ vừa gãi mặt.
Dưới tầm mắt của Lục Bình là người chị cùng phòng lười biếng, phóng khoáng và quyến rũ, nhưng trước mắt lại phản chiếu ra hình ảnh một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại dưới ánh đèn rực rỡ.