Lý Ngọc Trân nghe vậy, đôi môi đỏ khẽ mở, trong miệng thuật lại một lần, trên gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười rực rỡ.
Những lời này nếu như là người có thân phận rất cao nói ra thì đó chính là thấu triệt, lời ít ý nhiều. Nhưng nếu như là người bình thường nói ra thì đó chính là lời nói rỗng tuếch, không có bất kỳ nội dung thực chất gì, cũng không phải là điều mà Lý Ngọc Trân muốn nghe.
Đôi mắt đẹp của cô yên tĩnh nhìn chăm chú vào Lục Bình.
Lông tơ sau sống lưng của Lục Bình không khỏi dựng thẳng, anh gần như cảm thấy ngạt thở. Cảm giác cấp bách và áp lực trong lòng như muốn nuốt chửng lấy anh.
Anh đã gặp phải một nguy cơ lớn.
Nguồn gốc của nguy cơ này chính là, anh chỉ là một nhân viên bình thường lại biên soạn cho mình một tầng áo khoác thần bí, mà hiện tại người phụ nữ trước mặt lại đang muốn lột tầng áo khoác này xuống.
"Nói càng nhiều thì sẽ càng lộ nhiều sai sót!"
"Chống đỡ!"
"Mình nhất định phải chống đỡ, tiếp tục giữ vững dáng vẻ thần bí…"
Dưới ánh đèn, Lý Ngọc Trân còn đang nhìn anh.
Trong lòng Lục Bình cảm thấy hoảng loạn, nhưng anh vẫn cố dằn tất cả tâm trạng bất ổn xuống đáy lòng. Sau đó lập tức đưa ra quyết định, nói câu kia xong thì bất kể như thế nào cũng không thể nói nhiều thêm nữa.
Chiếc nĩa trong tay cắm vào miếng bò bít tết, ánh sáng khúc xạ qua lưỡi dao chiếu vào miếng thịt bò.
Anh đưa miếng thịt vào trong miệng.
Lục Bình nhai nuốt một cách máy móc, anh căn bản nếm không ra mùi vị của thịt bò. Dưới ánh mắt của Lý Ngọc Trân, anh chỉ duy trì biểu tình ung dung và sự bình tĩnh thôi đã tốn mất tất cả tinh lực rồi.
"Xin lỗi, tôi muốn vào phòng vệ sinh một chút." Ăn xong món chính, trong lúc chờ món tráng miệng được mang lên, Lục Bình cầm khăn lên lau miệng, sau đó nói với Lý Ngọc Trân.
Nói xong, anh liền đứng dậy rồi hướng về phía hành lang bên cạnh.
Nhân viên phục vụ nhỏ giọng thăm hỏi, sau đó cung kính bày ra tư thế mời.
Phía sau anh, ánh mắt phong hoa tuyệt đại của Lý Ngọc Trân rời khỏi bóng lưng của Lục Bình. Đôi môi đỏ khẽ giương lên, lộ ra nụ cười khiến cho người ta suy nghĩ không thấu.
"Hô!"
Nhà hàng này lấy màu đỏ đen làm màu chủ đạo, tia sáng đối lập nhau tạo ra vẻ mờ mịt. Sau khi ánh mắt như có gai ở phía sau lưng biến mất Lục Bình mới thở phào một cái. Sống lưng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt, sắp không giữ được dáng vẻ ung dung bình tĩnh, cho nên anh nắm lấy cơ hội vội vàng rời khỏi đó một chút.
"Tiên sinh, phía trước chính là nhà vệ sinh." Nhân viên phục vụ dừng lại, nói.
"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.
Anh muốn bước nhanh hơn, lại miễn cưỡng khắc chế lại, sau khi đi vào phòng vệ sinh thì lập tức đóng cửa lại. Anh lại thả nắp bồn cầu xuống như thường lệ, nâng giầy da lên mượn lực dẫm ở trên nắp rồi ngồi ở trên bồn nước.
"Lý Ngọc Trân nhất định là đang nghi ngờ mình!"
"Có lẽ…"
"Cô ta biết mình chỉ là một con rối mắc dây, người chân chính sau lưng vẫn không có lộ diện."
Hai tay Lục Bình đặt lên chân, cánh tay của anh run rẩy kịch liệt một cách không thể kiểm soát.
"Đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."
"Mình không cần giải thích, cũng không thể giải thích, tư thái của mình không cho phép dùng bất kỳ phương thức thừa thãi gì để chứng minh bản thân…"
Phần trán, cổ, lưng Lục Bình không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Anh rút khăn giấy từ trong tay ra, lau trán sau đó lau khắp người…
Cho dù muốn thu mình ở trong không gian nhỏ hẹp này càng lâu càng tốt, nhưng anh biết mình không thể làm vậy. Anh gắt gao ôm lấy hai chân, chôn đầu ở trong chân. Tay phải lấy điện thoại di động ra, nhấn đi nhấn lại ở trên màn hình, thời gian trong màn hình ánh vào trong mắt anh.
"5 phút." Lục Bình không có chút do dự nào.
Anh lau chùi sạch sẽ nắp bồn cầu theo thói quen, đi ra bên ngoài phòng vệ sinh trong tiếng xả nước, rửa tay sạch sẽ. Sau khi bước vào nhà hàng sang trọng với âm nhạc du dương lần nữa thì anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ung dung…
"Tôi đưa Lục tiên sinh trở về." Sau khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng, trên mặt Lý Ngọc Trân nở nụ cười nhàn nhạt, nói.
Chiếc Mercedes màu đen đã dừng ở trước nhà hàng từ sớm. Nữ thư ký trẻ tuổi cung kính chờ ở bên cạnh xe. Cô mở cửa xe cho Lý Ngọc Trân trước, sau đó chạy đến một bên khác mở cửa xe cho Lục Bình.
"Lục tiên sinh có hài lòng về bữa ăn tối nay không?" Lý Ngọc Trân bắt chéo hai chân, cười hỏi.
"Có lẽ do dạ dày của tôi đã quá quen với món ăn Triệu Quốc rồi nên ăn vào ít nhiều có chút không quen." Lục Bình tùy ý đáp.
Đây đều là chi tiết, anh không thể tùy ý hùa theo mọi ý muốn của Lý Ngọc Trân được.
"Tôi có biết mấy nhà hàng Trung Quốc có hương vị không tồi, lần sau sẽ mời Lục tiên sinh thưởng thức." Lý Ngọc Trân lại nói.