Bạch Ngọc cũng từng cảm thấy chàng có đôi chút thiếu dí dỏm, nhưng lại quý ở sự chân thành.
Lần đầu tiên gặp nhau, chàng đã nhìn nàng chăm chú, rồi đến khi trong yến tiệc nâng chén khuyên rượu, nàng thuận miệng hỏi nguyên do. Chàng lại thập phần nghiêm túc mà bảo, dung mạo nàng thoáng có vài phần giống với thê tử của chàng.
Trước khi quen biết Thẩm Mặc, Bạch Ngọc từng động tâm với chàng, cố ý tìm cách tiếp cận. Thế nhưng người này đối với thê tử lại si tình đến mức cực đoan, ở chung với chàng, nàng luôn cảm giác bản thân chỉ như một cái bóng.
Nàng vốn kiêu ngạo, há chịu cam tâm làm kẻ thế thân cho ai? Vậy nên dần dà, trong lòng liền nguội lạnh, không còn ý định gì.
Chỉ là… nàng biết, nếu bản thân chịu, vẫn có thể khơi dậy hứng thú nơi chàng.
Hôm nay, nàng chỉ điểm chút son phấn nhạt, khẽ vẽ mày liễu, vận bộ váy lụa mỏng sắc tuyết, trước ngực cài một đóa ngọc lan, dung nhan thanh nhã thoát tục, khác hẳn vẻ diễm lệ, phong hoa thường ngày.
Bạch Ngọc ngồi kiệu, cùng Yên Nhi và vài nha hoàn thẳng đường tiến về Khánh viên. Nơi này là biệt viện của Tiêu Thành, tựa lưng vào núi, bốn bề cổ thụ rợp bóng. Giữa ngày hè oi ả, bước vào đây vẫn thấy mát lành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play