Yên Nhi đưa mắt nhìn theo, song chẳng thể nào bắt được ánh nhìn của nàng. Ánh mắt người kia tựa hồ phủ sương, lặng lẽ né tránh, không lưu lại chút dư quang nào cho nàng.
Trong lòng Yên Nhi dấy lên ngổn ngang trăm mối, lại chẳng dám hỏi thành lời. Nàng không biết tâm tư của đối phương lúc này ra sao, càng chẳng rõ bản thân đã sai ở chốn nào.
Chẳng lẽ... hai người bọn họ, cuối cùng thật sự phải đoạn tuyệt từ đây, mỗi người một ngả, vĩnh viễn không còn vương vấn?
Xe ngựa vừa dừng nơi cổng Hồng Tụ Phường, một nha hoàn đã vội vàng chạy vào bẩm báo. Chẳng mấy chốc, Cửu Nương vận y phục lộng lẫy, trang điểm đến châu quang bảo khí, má phấn môi son, từ trong phường nhẹ lả lướt bước ra. Mỗi bước đi đều mang vẻ yêu kiều mê hoặc, như đóa hoa phù dung chớm nở trong sương mai.
Vừa trông thấy Bạch Ngọc, nàng liền nghẹn ngào rơi lệ, hai hàng châu sa lăn dài trên má. Giọng bi ai đến đứt ruột gan, nắm chặt lấy tay nàng mà khóc nức nở:
“Ôi trời ơi, số khổ nhi ta đây! Bạch Ngọc à, may thay trời xanh phù hộ, con bé trở về bình an vô sự! Những ngày ngươi mất tăm mất tích, ta như người mất hồn, lòng đau như cắt, mỗi đêm đều thắp hương khấn nguyện, mong ông trời thương xót, cho ngươi tai qua nạn khỏi…”
Yên Nhi đứng bên, nghe nàng khóc than thì không khỏi trừng mắt le lưỡi. Trong bụng mắng thầm:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play