“…” Thẩm Mặc nhất thời á khẩu, chẳng rõ nên buồn cười hay bất đắc dĩ. Nữ tử này, ngày thường thông tuệ lanh lợi là thế, sao giờ lại thành ngốc nghếch thế này? Chàng kiên nhẫn giải thích, giọng ôn nhu:
— Đây không phải bệnh nặng gì đâu.
Cảm giác nơi ngực ẩm ướt khiến lòng chàng khẽ nhói. Chàng cúi xuống hôn lên mái tóc nàng, khẽ dỗ:
— Không phải bệnh, chỉ là dạo này ta mệt mỏi quá, nàng đừng lo. Rất nhanh sẽ ổn thôi.
Thẩm Mặc không nói ra nỗi nhục khó mở miệng về quá khứ từng bị mẹ kế làm nhục, sợ nàng thêm lo lắng, đành mượn cớ lao lực. Nhưng nếu về sau vẫn không thể cùng nàng viên phòng, chẳng phải sẽ thành nỗi ủy khuất lớn? Ý nghĩ ấy khiến chàng thêm nặng trĩu.
Nghe chàng dịu giọng an ủi, lại được nụ hôn ấm áp, Bạch Ngọc mới thôi nỗi hoang mang. Nàng hiểu, với một nam nhân, đây hẳn là chuyện khó nói, chắc hẳn trong lòng chàng cũng bị đả kích. Nàng khẽ hít một hơi, vòng tay xoa nhẹ lưng chàng, giọng mềm như nước:
— Ân, hẳn là mấy ngày nay chàng quá mệt. Không sao đâu, tối nay chúng ta nghỉ sớm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play