Bạch Ngọc cúi đầu, khẽ hôn lên yết hầu Thẩm Mặc, môi mềm chạm nhẹ rồi chậm rãi ngậm lấy, ôn nhu mơn man. Đôi tay nàng cũng men xuống, chạm vào nơi mẫn cảm, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu ghẹo.
Ánh mắt Thẩm Mặc bỗng tối sầm, bàn tay nâng cằm nàng, cúi xuống hôn sâu. Nụ hôn ấy mãnh liệt như sóng trào, đầu lưỡi nóng ướt quấn quýt, dây dưa không dứt.
Nhưng dù môi lưỡi triền miên, nơi đó vẫn không hề có phản ứng. Bạch Ngọc đang đắm mình trong nụ hôn, chợt khẽ cau đôi mày thanh tú.
Thẩm Mặc cũng cảm nhận được điều gì khác lạ. Nàng rời môi chàng, bốn mắt chạm nhau, cả hai đều thoáng ánh lên vẻ mơ hồ và nghi hoặc. Ánh mắt Thẩm Mặc vẫn chan chứa khát khao, song thật kỳ lạ, thân thể lại hoàn toàn vô cảm — rõ ràng trước kia, chỉ cần nàng chạm vào, chàng lập tức có phản ứng.
Bạch Ngọc bất giác nhớ tới lần trên xe ngựa, khi nàng trêu chọc, chàng cũng không hề đáp lại. Từ hôm đó, hai người hầu như chưa gần gũi thêm lần nào.
Nàng hoảng hốt ngồi bật dậy, cúi nhìn xuống, rồi đưa tay chạm vào, song chàng vẫn bất động. Trong lòng nàng thoáng lạnh — chẳng lẽ Thẩm Mặc… thật sự không còn cảm giác với nàng?
Chương 147 – Đại khái là… Lâu ngày sinh tình

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play