Tiểu Cừ khẽ nhíu mày, gương mặt nhỏ trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói:
“Đại nhân, ta cảm thấy… ngài nên biết giữ chút tránh hiềm mới phải.”
Lời ấy như một mũi kim, nhẹ mà đâm sâu. Lồng ngực Thẩm Mặc trầm xuống, hắn không phản bác, chỉ lặng im.
Bạch Ngọc trở lại gác mái, vừa bước vào đã nhào lên giường, hai tay đấm liên hồi xuống chăn, vừa đấm vừa mắng khẽ: “Đồ hỗn đản…” Nàng cố gắng nuốt nghẹn, nhưng dòng lệ vẫn như không chịu kiềm, từng giọt rơi xuống, thấm ướt cả một mảng gối.
Nàng không phải đau lòng đến thương tâm, mà là bị Thẩm Mặc làm cho tức đến khóc. Đã bao lâu rồi, nàng chưa từng bị ai khiến mình uất ức đến thế.
Nếu hắn để tâm tới lời nàng nói, lẽ ra giờ này đã nên tới xin lỗi. Nhưng không, hắn hẳn là đang bận lo cho thương thế của Trình Tuệ Nghi, làm gì còn nhớ đến nàng? Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Ngọc lại thêm một trận oán giận, khẽ nghiến răng mà mắng thầm: “Đồ bạc tình…”
Phát tiết hết những ấm ức, nàng mới dần bình tâm lại. Ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn vương hơi ẩm ánh lên nét trầm tư. Lúc này, không phải là lúc cùng Thẩm Mặc cãi vã. Nếu cứ cuồng loạn như vừa rồi, chỉ khiến hắn ngày càng xa cách, thậm chí cho rằng nàng không đủ ôn nhu, không đủ dịu dàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play