Mai Anh chỉ dựa vào tiếng cười khẽ và thanh âm kiều mị, đã mường tượng ra trong đầu hình dung của nàng — một nữ nhân thành thục, yêu mị, dáng vẻ dần dần hiện rõ giữa màn hắc ám mờ ảo. Giọng nói nàng chắc nịch, mang theo ý tán thưởng:
“Dung mạo của nàng… thật sự tuyệt sắc! So với Tang công tử cũng chẳng kém là bao.”
Trên khuôn mặt yêu mị của Bạch Ngọc thoáng hiện nét kinh ngạc, chẳng ngờ đối phương chỉ dựa vào thanh âm mà đoán được diện mạo. Nàng khẽ nhướng mày, nửa tựa vào mặt bàn, khóe môi cong cong, dịu giọng hỏi đầy hứng thú:
“Ngươi biết Tang Lạc trông ra sao sao?”
Nghe nàng hơi mang vẻ trêu chọc, Mai Anh lập tức lộ chút không vui, gạt bỏ dáng vẻ điềm đạm ban nãy, sốt sắng nói:
“Đương nhiên ta biết. Chỉ dựa vào giọng nói và dáng người là đủ để nhận ra — hắn là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ. Hắn bảo mình xấu, nhưng ta vốn chẳng tin.”
Thì ra chỉ là vì mê mẩn dung mạo, Bạch Ngọc thoáng liếc Tang Lạc với ý cười khó đoán, rồi nhìn lại Mai Anh đang đầy vẻ tự tin. Nàng nhẹ nhàng nói, giọng mềm mại như sóng nước:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT