Mặc Tầm hít sâu một hơi, “Tiền bối, chúng ta vẫn nên... bàn về thanh kiếm này trước.”
Cố Tùy Chi thực ra chỉ nói cho vui miệng. Chết đã mấy ngàn năm, nay đột nhiên gặp được người sống có thể nói chuyện, y hứng thú dạt dào, muốn trêu chọc một chút.
“Đây chẳng phải là đang bàn sao?”
Đôi mắt Mặc Tầm vẫn tĩnh lặng, sáng trong, không hề bị lời nói của Cố Tùy Chi làm lung lay
“Bảy chấm trên đó là gì vậy ạ?”
"À" Cố Tùy Chi liếc qua, giọng tẻ nhạt
“Thanh kiếm đó có từ thời thượng cổ, có thể cảm ứng Thiên Đạo, nhận biết tình trạng của cậu và đặt cho ngươi một 'thanh tiến độ'.”
"Thanh tiến độ?" Mặc Tầm hỏi.
“Đúng rồi, lúc cậu hôn mê, có gặp thằng nhóc Mặc Tri ấy, kiếp trước nó dùng tấm bảng nhỏ bằng bàn tay để chơi cái gì đó đúng không? Lời nó nói lúc đó hay lắm, nghe vừa dễ hiểu vừa sáng tỏ.”
Cố Tùy Chi vận dụng đầu óc linh hoạt, suy nghĩ một lát rồi đưa ra một ý tưởng:
“Cậu có thể gọi nó là — hoạt động biến trở hay máy dò tìm khí vận.”
Khóe môi Mặc Tầm khẽ giật, nhưng cuối cùng cũng nhịn được không thốt lên lời.
“Ta tuy giúp cậu sống lại, nhưng không có nghĩa là khí vận của cậu cũng quay về theo. Kiếp trước, khí vận trên người cậu đã bị cướp đi gần hết rồi. Ta chỉ có thể cho cậu lmột cơ hội, còn lại cậu phải tự mình nỗ lực để giành lại.”
Cố Tùy Chi kiên nhẫn giải thích: “Ví dụ như lần này, cậu phá hủy hòn đá thay thế trái tim của thằng nhóc kia, tương đương với việc cắt đứt một cơ hội cướp khí vận của nó. Một phần khí vận của cậu đã trở lại, nên viên tinh thứ nhất mới sáng lên. Còn những cái khác, cậu phải tự mình cố gắng, hiểu chưa?”
Mặc Tầm gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Dù là vậy, cậu cũng đã thấy đủ. Ít nhất... cậu vẫn còn một cơ hội.
Còn về những thứ khác…
“Tiền bối, nếu ta trực tiếp g·iết một vài người có thể ảnh hưởng đến khí vận của ta, thì có đạt được hiệu quả tương tự không ạ?”
Cố Tùy Chi nhắc nhở, “Không thể g·iết thằng nhóc đó. Khí vận của cậu đang nằm trên người nó. Nó bây giờ mới là Thiên Đạo chi tử, g·iết nó sẽ bị sét đánh.”
Mặc Tầm hiểu rõ hơn về tình cảnh của mình.
Thảo nào kiếp trước Mặc Tri Yến, dù ở thế thượng phong, vẫn không chọn g·iết cậu ngay từ đầu. Hóa ra là vậy.
"Ta hiểu, không thể g·iết hắn" Mặc Tầm nói, “Thế còn những người khác?”
Cố Tùy Chi cười, “Thiên Đạo chi tử thì có ích cho Thiên Đạo, còn những người khác... Thiên Đạo không quan tâm. Tuy nhiên, nếu cậu cắt đứt những con đường có thể cung cấp sự trợ giúp cho Thiên Đạo chi tử, đương nhiên... cũng có tác dụng.”
“Thằng nhóc kia chẳng phải cũng làm như thế sao? Nó từng người từng người cướp đi người bên cạnh cậu, cũng chính là đang cướp đi khí vận của cậu”
Tim Mặc Tầm đập nhanh hơn hẳn, nhưng chỉ trong chốc lát đã điều chỉnh lại được trạng thái.
"Tiền bối, ta còn một câu hỏi." Mặc Tầm do dự, sợ nói nhiều quá sẽ khiến đối phương khó chịu.
Nhưng Cố Tùy Chi lại rất dễ tính, "Cậu cứ nói đi.”
Y đã buồn bực quá lâu, bây giờ cực kỳ muốn trò chuyện với ai đó. Y không sợ Mặc Tầm nói nhiều, nếu Mặc Tầm không nói gì, y còn phải tìm cách làm cậu mở lời vài câu.
“Vậy Thiên Đạo chi tử, rốt cuộc là gì ạ?”
Gió nhẹ lướt qua bãi cỏ ẩm ướt, ép những ngọn cỏ úa vàng xuống thấp. Trong rừng cây, tiếng xào xạc không ngừng vang lên.
Giọng Cố Tùy Chi từ từ bay bổng bên tai.
“Tu Tiên giới rộng lớn vô ngần, lấy Đông Châu mười sáu đảo, Tây Hải tam sơn, Bắc Cảnh một vực tam tông bảy môn, cùng với phương Nam ngũ quốc làm trung tâm. Tiên môn và thiên kiêu ở đây có đến hàng ngàn vạn, nhưng không một ai là Thiên Đạo chi tử. Cậu biết vì sao không?”
Mặc Tầm lặng lẽ lắng nghe, “Vì sao ạ?”
“Vì cả đời bọn họ chỉ có thể dừng lại ở đó, không thể chạm tới thế giới rộng lớn hơn.”
Giọng Cố Tùy Chi thoáng chút cảm xúc, rồi nhanh chóng lướt qua, y cười khẽ và giải thích:
“Chỉ những người sinh ra đã định sẵn sẽ thành thần, mới được gọi là Thiên Đạo chi tử.”
Sinh ra đã định sẵn sẽ thành thần, được gọi là Thiên Đạo chi tử.
Lòng Mặc Tầm khẽ rung động.
“Nhưng mà, trên đời này có được thì có mất. Thiên Đạo ban cho ngươi bao nhiêu ưu ái, thì cũng sẽ tạo ra bấy nhiêu trắc trở. Ta từng biết một người, cũng là Thiên Đạo chi tử, khi sinh ra trời giáng lôi kiếp, san bằng chín mươi chín ngọn núi trong phạm vi trăm dặm. Cha mẹ nàng để bảo vệ nàng, một người bị trọng thương, một người qua đời. So ra thì trường hợp của cậu còn ôn hòa hơn, nhưng...”
Cố Tùy Chi quan sát hắn, “Thiên phú của cậu hình như kém nàng một chút.”
Mặc Tầm tò mò hỏi: “Vị tiền bối đó là...?”
"Thân phận thì không tiện nói, cậu cũng không biết đâu," giọng Cố Tùy Chi đầy vẻ cảm thán, “Nhưng về thiên phú của nàng thì ta có thể kể cho cậu nghe.”
Mặc Tầm chăm chú lắng nghe.
Cố Tùy Chi nói: “Sinh ra đã ở Trúc Cơ, một tuổi đạt Kim Đan.”
Mặc Tầm sững sờ.
Cố Tùy Chi cười “Đáng sợ đúng không?”
Thế gian này không thiếu thiên tài. Theo tiêu chuẩn thông thường của Tu Tiên giới, hai mươi tuổi Trúc Cơ, trăm tuổi Kim Đan đã được coi là thiên tài rồi.
Sinh ra đã Trúc Cơ... điều này người thường không dám tưởng tượng.
Chẳng trách Thiên Đạo giáng lôi kiếp ngay khi nàng chào đời.
Mặc Tầm im lặng một lát, cúi mắt xuống. Hàng mi đen sẫm đổ bóng trên gò má.
“Cậu cũng không cần nản lòng, thiên phú như vậy ngàn vạn năm mới có một, hơn nữa huyết mạch của nàng cũng rất đặc biệt...”
"Tiền bối, ngài xem xét căn cốt của ta đi" Mặc Tầm bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Tùy Chi "Hả?" một tiếng, nhưng vẫn làm theo lời cậu, thả thần thức ra.
Vừa chạm vào, y lại "Hả?" một tiếng đầy kinh ngạc, “Căn cốt của cậu đâu có tệ, dù là ở thế gian này thì cũng... sao lại...”
Sao 18 tuổi mới luyện khí tầng bảy?
Luyện Khí kỳ…
Đây hoàn toàn không phải tu vi mà một Thiên Đạo chi tử nên có!
Với thiên phú của Mặc Tầm, không cần nói đến chuyện sinh ra Trúc Cơ, một tuổi Kim Đan, dù cậu có nhắm mắt ngủ cả ngày thì giờ cũng phải Kim Đan rồi!
Cố Tùy Chi nhíu mày, cẩn thận xem xét lại, “Sao kinh mạch của cậu lại đầy hàn khí tích tụ thế này?”
Cũng không giống trúng độc, mà là một loại hàn khí tạp nham, cấp thấp, giống như... bị đông cứng đến hỏng trong băng tuyết vậy.
Chưa nói đến luyện khí tầng bảy, ngoài việc chịu đựng tốt hơn và chống đói, cậu căn bản không khác gì người thường.
Mặc Tầm nhẹ giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Cố Tùy Chi không kìm được hỏi: “Tu vi của cậu không chỉ có thế này, trước đây cậu...”
Mặc Tầm đáp: “Sinh ra Trúc Cơ, một tuổi Kim Đan, bảy tuổi... lại rớt xuống Luyện Khí kỳ.”
Cố Tùy Chi lắc đầu. Y thầm nghĩ, chuyện này... quá sức tưởng tượng.
81 đạo lôi kiếp thì thảm thật, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, sống hay c·hết cũng rõ ràng ngay.
Nhưng Mặc Tầm thì... cứ như bị dao cùn c·ắt t·hịt từng chút một.
Vô tình động chạm vào vết sẹo của người khác, Cố Tùy Chi cũng thấy hơi lúng túng, y ho khẽ một tiếng, rồi lái sang chuyện khác:
“Hay là chúng ta nói về mối quan hệ giữa chúng ta đi. Ta thấy chúng ta có thể phát triển mối quan hệ này. Cậu thấy không, ta chỉ còn sống trăm năm nữa, lại không có thân thể, cũng chẳng thể làm gì ngươi. Cậu chỉ cần nói chuyện với hồn phách của ta là được, đổi lại, ta sẽ dạy cậu tu luyện, giúp cậu vượt qua kiếp nạn. Tiền bạc ta tích cóp bao năm cũng cho cậu hết, thế nào?”
Y vừa nói vừa cố nén cười.
“Cậu mà không đồng ý thì thiệt thòi lắm. Phải biết là ta đang ở trên người cậu, cậu làm gì ta cũng thấy hết. Trước khi đạt Trúc Cơ, ngươi không dùng được Tịnh Trần Quyết, chẳng lẽ cậu không tắm rửa sao? Nếu không đồng ý, chẳng phải ta sẽ... nhìn thấy hết?”
Lời y chưa dứt, Mặc Tầm đã vạt áo, ngồi xuống ngay tại chỗ.
Cố Tùy Chi: “? Cậu ngồi thiền làm gì thế?”
Cố Tùy Chi: “Không lẽ cậu định đột phá Trúc Cơ ngay bây giờ?”
Mặc Tầm đã nhập định. Để không làm phiền hắn, Cố Tùy Chi đành im lặng.
Ba ngày sau.
Mặc Tầm mở mắt, thu linh lực. Tu vi đã là Trúc Cơ.
Cố Tùy Chi: “...”
Tốt, tốt lắm. Thiên Đạo chi tử đúng là ghê gớm.
Thực ra cũng không khó hiểu. Thiên phú của Mặc Tầm đã có sẵn, kinh nghiệm tu luyện kiếp trước vẫn còn, thêm vào đó là linh lực vừa hấp thu từ Liên Hoa Chi Tâm, việc đột phá Trúc Cơ chẳng đáng là gì.
Nhưng y vẫn thấy bực bội.
Y cũng chẳng thèm thân thể của Mặc Tầm, chỉ muốn trêu chọc cậu để an ủi cậu chút thôi. Thế mà Mặc Tầm lại…
Phòng bị y như phòng c·ướp!
Mặc Tầm cảm nhận được sự tức giận của y, dùng Tịnh Trần Quyết làm sạch người, rồi mới từ tốn giải thích: “Tiền bối, ta...”
“Không nghe.”
“Ta không phải...”
“Không quan tâm.”
Mặc Tầm nói: “Mặc Tri Yến hiện giờ đã đến thế giới này. Hắn muốn chèn ép ta, chắc chắn sẽ ra tay ngay lúc này.”
Cho nên, cậu tu luyện, không phải để phòng Cố Tùy Chi.
Ít nhất, đó không phải lý do chính.
Cố Tùy Chi nghi ngờ: “Thật không?”
Mặc Tầm gật đầu.
Cố Tùy Chi: “Vậy cậu tắm rửa một lần cho ta xem.”
Mặc Tầm: “...”
Mặc Tầm cầm lấy kiếm, đi xuống chân núi.
Cố Tùy Chi: “Thấy chưa, cậu còn bảo ngươi không phải phòng ta!”
Mặc Tầm ho một tiếng, “Tiền bối, tình hình khẩn cấp, chúng ta giải quyết việc chính trước đi.”
Cố Tùy Chi: “Đại sự đời ma quỷ của ta cũng là việc chính đấy.”
Mặc Tầm phớt lờ.
Cố Tùy Chi hừ mạnh một tiếng.
Tuy ngoài mặt giận dỗi, nhưng trong lòng y lại thở phào.
'Bạn nhỏ cuối cùng cũng vui vẻ hơn rồi.'
Sau này không nói mấy chuyện vớ vẩn kia nữa. Người thì nên nhìn về phía trước…
…
Trong Hoa Di Tiên Cảnh, Mặc Tri Yến đập nát một chiếc hồ ngọc, không thể tin được nói: “Sao có thể... Hắn không bán Liên... hòn đá đó sao?”
Qua ngọc bội truyền âm, thuộc hạ khó xử nói: “Thiếu chủ, quả thật không có. Chúng tôi đã tìm khắp các cửa hàng ở đây, không có loại linh thạch như ngài mô tả, cũng không có thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi nào đến bán món đồ đó.”
Lòng Mặc Tri Yến chấn động. Hắn thầm nghĩ, chuyện này không thể nào!
Trong sách rõ ràng viết, Mặc Tầm vì không biết nhìn hàng, dù nhận ra hòn đá đó không bình thường nhưng vì cuộc sống túng quẫn vẫn bán Liên Hoa Chi Tâm với giá thấp. Một vị tiên nhân đi ngang qua nhận ra, nhờ đó Mặc Tầm có cơ hội trở về Mặc gia.
Đây là cốt truyện quan trọng không thể thiếu!
Sao cậu lại không bán chứ?
Nếu Mặc Tầm không bán Liên Hoa Chi Tâm, hắn làm sao có thể dựa vào nó để tiếp tục sống…
Nghĩ đến kết cục trong sách, Mặc Tri Yến nheo mắt, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hắn phải có được Liên Hoa Chi Tâm.
Từ đó, hắn sẽ nhận được danh hiệu ân nhân cứu mạng của gia chủ Mặc gia.
Đây chính là bảo bối giữ mạng của hắn.
Mặc Tri Yến thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, “Ta sẽ cho các ngươi một địa chỉ. Các ngươi hãy ngụy trang thành bộ dạng ta mô tả, sau đó...”
Hắn siết chặt nắm tay.
Cặp vợ chồng đó là cha mẹ ruột của cơ thể này thì sao chứ? Dù sao cũng không phải cha mẹ hắn.
Người đang sống bây giờ là hắn.
Mặc Tri.
Đôi mắt Mặc Tri Yến dần trở nên lạnh lùng.
“G·iết những người đang ở đó.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải để người khác nhìn thấy gương mặt mà các ngươi đã ngụy trang.”