Sau khi làm xong mọi chuyện, Mặc Tầm hoàn toàn kiệt sức, ngã gục xuống đất.
Bóng tối vô biên vô hạn ập đến.
Mặc Tầm chìm vào một giấc mơ.
Trong mơ, cậu như một linh hồn vô định, lơ lửng bên cạnh một người, lặng lẽ theo dõi toàn bộ cuộc đời của người đó.
Người ấy tên là Mặc Tri, một kẻ đã chết ở kiếp trước và xuyên không đến thế giới này.
Cậu nghe người kia lẩm bẩm: “Đụ má, chơi game mà cũng đột tử, lại còn xuyên thư nữa chứ, chuyện như thế này mà cũng gặp được, đúng là không hổ là mình, ông trời đúng là chưa tuyệt đường sống của mình mà... Nhưng sao lại xuyên vào cái thể loại truyện cẩu huyết thiếu gia thật giả này chứ, lại còn là một tên phản diên, kiểu gì cũng bị nhân vật chính vả mặt đến chết, không được không được, mình phải nhanh chóng tự cứu mới được!”
Đúng lúc này, một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên.
Mặc Tầm đứng ngoài cuộc, không thấy có người thứ ba, đang còn thắc mắc thì thấy Mặc Tri ôm đầu, vui mừng khôn xiết: “Hệ thống? Mình có bàn tay vàng?”
Xem ra, giọng nói đó phát ra từ trong thức hải của hắn.
[Tích... Chúc mừng ký chủ đã liên kết với Hệ thống Đoạt Khí Vận.]
[Xin ngài hãy làm theo hướng dẫn của hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ, cướp đi toàn bộ khí vận của nhân vật chính [Mặc Tầm], ngài có thể nghịch thiên sửa mệnh, tái sinh và trở thành con cưng của thế giới này]
[Nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ thực hiện tiêu diệt]
Trên bãi cỏ, Mặc Tầm từ từ mở mắt.
Cậu giơ tay lên, đặt trước mặt, xuyên qua tầm mắt mơ hồ, ánh mắt trống rỗng, nhìn vào lòng bàn tay mình.
…Nhân vật chính?
Hóa ra, cậu là vai chính của một cuốn tiểu thuyết và đã bị người khác cướp đi khí vận.
Đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên trong đầu cậu:
“Chà, cũng đã lâu lắm rồi chưa nghe được một câu chuyện xuất sắc như vậy. Giờ con người ta trí tưởng tượng phong phú thật, đến cả cốt truyện khúc chiết thế này mà cũng nghĩ ra được.”
Giọng nói này nghe lảnh lót, hay thì hay đấy, nhưng lại có vẻ lười nhác và thiếu đòn.
Mặc Tầm bỗng giật mình ngồi thẳng dậy.
“Ngươi...”
“Ta?”
“Ngươi là...”
Giọng nói từ hư không kia ngạc nhiên: “Không phải chứ, mới có chút xíu mà cậu đã không nhận ra giọng ta rồi sao?”
Mặc Tầm tất nhiên là nhớ.
Cậu bị người truy sát đến đường cùng, bất đắc dĩ phải trốn vào một bí cảnh thượng cổ.
Không ngờ rằng bí cảnh này quả nhiên xứng với hai chữ "thượng cổ", đừng nói cậu, ngay cả những kẻ đuổi theo cũng thiệt hại nặng nề.
Cậu liều mạng tiến sâu vào bên trong bí cảnh, Mặc Tri Yến cũng đuổi theo.
Ngay tại trung tâm hang động sâu nhất của bí cảnh, cắm một thanh trường kiếm đỏ tươi.
Thân kiếm thon dài, trông như một vầng ráng chiều.
Mặc Tri Yến nhìn thấy thanh kiếm, kinh hãi thốt lên: “Kiếm của Ma Chủ! Thì ra vẫn còn tồn tại trên đời, quả nhiên là...”
Hắn phẫn nộ lườm Mặc Tầm một cái.
Ánh mắt ấy méo mó vì ghen tị.
Cứ như thể Mặc Tầm đã cướp đi thứ gì đó của hắn.
Lúc đó, linh lực của Mặc Tầm đã cạn kiệt, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trong lúc thần trí còn hỗn loạn, cậu thấy Mặc Tri Yến tiến lên, cố gắng cầm lấy thanh kiếm, nhưng chỉ vừa chạm vào đã bị đẩy văng ra ngoài.
Sức khỏe của Mặc Tri Yến vốn đã yếu, cú này càng khiến hắn thảm hại hơn, máu phun ra như thể muốn nôn cả viên linh thạch thay thế trái tim kia.
Nếu không phải có tên nô bộc kia kịp thời đút thuốc, có lẽ hắn đã mất mạng ngay lúc đó.
Và sau đó…
Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Mặc Tầm cảm nhận được một tiếng gọi nào đó, không biết dũng khí từ đâu mà lao tới, chộp lấy thanh kiếm.
Bây giờ nghĩ lại, hành động đó thực sự vô cùng mạo hiểm.
Thanh kiếm có thể hất văng Mặc Tri Yến, thì sao lại không thể hất văng cậu?
Nhưng lúc đó cậu bị thương quá nặng, đã đến mức không thể cứu vãn, đầu óc chỉ còn bị ý niệm báo thù chiếm lĩnh, thần trí mơ hồ…
Nói một cách khác, dù có chết dưới lưỡi kiếm cũng tốt, còn hơn là chết dưới tay Mặc Tri Yến, khiến cậu thêm phần ghê tởm.
Mặc Tầm nhớ lại, ngay khoảnh khắc cậu nắm lấy thanh kiếm, giọng nói này đã vang lên…
“Ồ, có người đến… Vậy, ngươi còn nguyện vọng gì không?”
Người đó dường như vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu, giọng nói không được tỉnh táo lắm, ngáp một cái trong thức hải của cậu, rồi mới mỉm cười hỏi.
"...Báo thù" cậu thều thào, “Ta muốn báo thù.”
Sau đó, cậu rút thanh kiếm ra, dùng hết chút sức lực cuối cùng đập nát Liên Hoa Chi Tâm của Mặc Tri Yến…
Đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, cậu đã quay về hai trăm năm trước.
“Ta biết ngài, ngài là...”
Giọng nói kia trầm ngâm nói: “Thật ra, ta mới là cha ruột của ngươi. Nhiều năm trước, ta bị kẻ gian hãm hại, phong ấn vào thanh kiếm này. Mãi đến khi máu của ngươi nhỏ lên, cha con liền tâm, ta mới có thể thức tỉnh. Con trai của ta, những năm tháng bị phong ấn, ta đã khiến ngươi phải chịu khổ rồi.”
"..." Mặc Tầm ngây người, nói, “Tiền bối.”
“Gọi cha.”
Mặc Tầm im lặng một lát, triệu hồi thanh kiếm từ trong thức hải ra, giơ tay—
Thanh kiếm cắm xuống đất.
"Đứa con bất hiếu." Giọng nói kia bực bội, “Ơn cứu mạng nặng như tái sinh, ta cứu ngươi một mạng, bảo ngươi gọi cha thì có sao? Ta lớn tuổi như vậy, dù ngươi có gọi ta là tổ tông thì ngươi vẫn là người được lợi.”
Giọng nói ấy đột nhiên im bặt.
Trên bãi cỏ ẩm ướt gần thác nước, thiếu niên gầy yếu quỳ thẳng xuống, cúi đầu lạy ba lạy trước thanh kiếm.
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
“...”
Giọng nói kia hắng giọng, “Coi như ngươi thức thời, thôi được rồi, ta không so đo với ngươi nữa, đứng lên đi.”
Mặc Tầm không đứng dậy, không chỉ vì vừa trọng sinh, mà còn vì ở thời điểm này, cậu vốn dĩ kiệt sức, không thể đứng nổi, đành ngồi xếp bằng dưới đất.
Cậu lặng lẽ nhặt thanh kiếm lên, đặt ngang trên đầu gối, cúi mắt quan sát.
Đây quả thực là một thanh kiếm vô cùng đẹp.
Thân kiếm đen nhánh, không còn vẻ đỏ tươi như lần đầu gặp mặt, chỉ còn một đường đỏ mảnh như sợi tóc ở giữa.
Bảy chấm nhỏ phân bố đều đặn, chấm đầu tiên đã sáng lên.
“Tiền bối...”
"Cố Tùy Chi" giọng nói lười biếng đáp, “Tên của ta.”
"...Cố tiền bối" Mặc Tầm nói, “Thanh kiếm này là bản mệnh kiếm của ngài sao?”
“Ừ, bây giờ là của ngươi.”
Giọng điệu quá đỗi tùy tiện khiến Mặc Tầm không khỏi bối rối.
Kiếm tu coi trọng kiếm hơn cả sinh mệnh.
Đối với nhiều kiếm tu thiếu thốn, cả đời họ khao khát một thanh linh kiếm cao cấp, và một khi đã luyện thành bản mệnh kiếm, nó sẽ đồng hành với họ suốt đời.
Với một số kiếm tu, kiếm chính là bạn đời linh hồn.
Nhưng giọng điệu của vị Cố tiền bối này, không hề giống như một người đang trơ mắt nhìn "vợ nhỏ" linh hồn của mình sắp bị kẻ khác chiếm đoạt…
Rộng lượng đến vậy sao?
Vị Cố tiền bối đã chết không biết bao nhiêu năm này như có mắt, chủ động giải thích:
“Ngươi đừng có cái b·iểu t·ình đó, dù sao thì ta còn trăm năm nữa là hồn phi phách tán. Trừ khi ta chủ động hủy kiếm, nếu không nó sớm muộn gì cũng đổi chủ thôi. Ta đã nhìn thấu từ 3462 năm 4 tháng 13 ngày trước rồi, ngươi đừng có ngạc nhiên thế.”
3462 năm 4 tháng 13 ngày…
Đúng là nhìn thấu mọi sự thật.
Tuy nhiên, vị Cố tiền bối này cũng thật thảm, hoặc là nhìn kiếm bị người khác chiếm đoạt, hoặc là tự tay hủy kiếm…
Mặc Tầm quyết định không bận tâm đến vấn đề này nữa.
“Tiền bối, ngài có thể thấy ta sao?”
Cố Tùy Chi: “Ngươi giơ thanh kiếm lên.”
Mặc Tầm giơ kiếm.
“Nhắm vào mắt ngươi.”
Mặc Tầm làm theo.
Cố Tùy Chi cười tản mạn: “Được rồi, bây giờ có thể thấy rồi.”
Mặc Tầm: “...”
Mặc Tầm: “Ngài có thể thông qua mắt của ta để nhìn thấy thế giới bên ngoài sao?”
“Ừ, nhưng thanh kiếm này bẩn quá, mờ mịt, nhìn không rõ lắm, ngươi đem nó xuống nước rửa đi.”
“...”
Mặc Tầm thương xót xoa xoa thân kiếm, như thể đang nhìn một kẻ số phận hẩm hiu gặp phải một gã đàn ông tồi tệ.
Thanh kiếm run rẩy, dán vào ngón tay cậu.
Hành động có linh tính này khiến Mặc Tầm thoáng ngạc nhiên.
Cậu nhớ lại cái tên Mặc Tri Yến đã la lên—
Ma Chủ kiếm.
Một cái tên vô cùng trực diện.
Mặc Tầm cúi mắt, cầm kiếm đi về phía bờ hồ, “Tiền bối, xin hỏi thanh kiếm này có tên không?”
“Trước kia gọi là Tiểu Hồng, bây giờ biến thành màu đen, xấu hoắc, không xứng với cái tên đó nữa, ngươi đặt lại tên khác đi.”
Ánh mắt Mặc Tầm nhìn thanh kiếm càng thêm phần thương hại.
Đúng là gửi gắm sai người.
Cậu trầm ngâm, “Hay là gọi...”
“Cục than nhỏ.”
“Táng.”
Hai người đồng thời thốt ra, rồi cùng lúc chìm vào im lặng.
Cố Tùy Chi chậm rãi nói: “Tuy ta nói nó bẩn, nhưng ngươi cũng không cần gọi thẳng nó là bẩn chứ, sau này ngươi gọi tên thân mật thì sao, Dơ Dơ à?”
"Là Táng" Mặc Tầm sửa lại “Táng trong an táng ma đầu.”
“Thôi được rồi, tùy ngươi, kiếm của ngươi thì ngươi làm chủ, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nó, trân trọng nó, yêu quý nó, bảo vệ nó suốt đời... Khoan đã, ngươi cởi quần áo để làm gì?”
Tay cởi áo của Mặc Tầm dừng lại “Trên người ta đầy vết bẩn, hành động bất tiện, vừa lúc ở đây có hồ nước, ta định tắm rửa một chút... Tiền bối có vấn đề gì sao?”
Cậu cũng không biết đã lăn lộn qua đâu, toàn thân lấm lem bùn đất, không ít chỗ da bị trầy xước, đất và máu khô lại với nhau.
Dù sao về nhà cũng phải múc nước từ bờ sông, chi bằng làm sạch ở đây luôn.
Hay là, vị Cố tiền bối này có chỉ thị gì khác?
Muốn cậu không được tắm, cứ... bẩn như vậy sao?
Giọng nói của Cố Tùy Chi trầm thấp: “Hiện tại ta đang ở trong người ngươi, nói cách khác, ngươi tắm, cũng là tắm cho cơ thể của ta. Không được, ta cảm thấy chúng ta hơi mập mờ rồi đấy.”
Tay cởi quần áo của Mặc Tầm cứng đờ lại.
"Nhưng không sao" giọng Cố Tùy Chi nhanh chóng trở nên vui vẻ, “Ngươi cứ tiếp tục cởi đi, ta chỉ xem thôi. Đều là đàn ông cả, ngươi sợ gì, yên tâm, bản nhân từng bị một gã đứt tay áo theo đuổi ba ngàn năm, vẫn thẳng tuột, không có sở thích Long Dương, còn thẳng hơn cả ống thép...”
Trong lúc nói chuyện, Mặc Tầm đã đi đến bờ hồ.
Nước thác tung bọt trắng xóa, rời xa dòng chảy dữ dội nhất, dưới đáy hồ là những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, nước trong vắt. Gương mặt Mặc Tầm in bóng trên mặt nước.
Cố Tùy Chi khoanh tay, với thái độ tò mò muốn xem con cưng của Thiên Đạo trông như thế nào, cũng đi theo nhìn.
Sau đó, lời nói của y dừng lại.
Giọng Cố Tùy Chi một lần nữa trở nên trầm ngâm, “Này bạn nhỏ, ta có một câu hỏi rất nghiêm túc muốn hỏi cậu.”
Mặc Tầm: “Xin tiền bối cứ nói.”
Cố Tùy Chi: “Cậu thành niên chưa?”
Mặc Tầm cau mày, nhớ lại thời gian hiện tại, cậu chắc là 18 tuổi. Cậu ở thế giới này, nam giới lấy 20 tuổi là thành niên, theo tiêu chuẩn này thì, “Còn hai năm nữa. Có chuyện gì vậy, tiền bối?”
"Có chuyện rồi, chuyện lớn," Cố Tùy Chi nói với vẻ nghiêm trọng, “Nhìn thấy thanh kiếm kia không?”
Mặc Tầm: “Thấy.”
"Trên đó có bảy chấm, một chấm đã sáng, thấy không" Cố Tùy Chi vô cùng đau khổ, “Bây giờ ta cũng giống thanh kiếm đó, cũng cong một phần bảy rồi.”
Mặc Tầm: “...”
"Ta cảm giác..." Cố Tùy Chi thở dài, “Ta có thể là đã thích cậu rồi.”
Mặc Tầm thấy thật nực cười, nhưng cũng có chút bất ngờ, “Ngài vừa nãy còn nói...”
Thẳng tuột đến mức bị theo đuổi ba ngàn năm cũng không xi nhê sao?
“Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ. Vừa nãy ta còn thẳng, bây giờ thì hơi cong rồi.”
Mặc Tầm im lặng: “Tiền bối đừng đùa với ta.”
“Hơn nữa tiền bối, thanh kiếm kia cũng thẳng mà.”
Cố Tùy Chi dụ dỗ: “Cậu cầm thanh kiếm lên, dùng hai tay nắm lấy, một tay cầm chuôi, một tay cầm mũi kiếm, dùng sức—”
Mặc Tầm không động đậy.
Cậu không mắc mưu như thế này.
Nhưng cậu không làm, thanh kiếm lại tự bay lên.
Dường như có một bàn tay vô hình trên không trung, nắm lấy hai đầu kiếm, bẻ cong nó một cách khó hiểu.
Cố Tùy Chi: “Thấy chưa, bây giờ nó cong rồi đấy.”