Một đêm trôi qua, Tiêu Diễn vẫn chưa tỉnh. Vương Nhạc Dao cũng chẳng chợp mắt, chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh, mệt mỏi liền dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim vững vàng. Đối với nàng, đó là âm thanh động lòng người nhất trần thế.
Hắn vốn luôn như vậy — kiên cường, cao lớn, việc gì cũng có thể giải quyết. Chuyện triều chính, việc hậu cung, đều xử lý đâu ra đấy. Chỉ cần hắn còn ở đây, nàng vĩnh viễn chẳng phải sợ bất cứ âm mưu tính kế nào, bởi bờ vai rộng lớn ấy đủ che chắn cho nàng trước mọi phong ba.
Dù thủ đoạn có khi tàn khốc, chẳng phải bậc nhân quân hiền đức, nhưng hắn yêu dân, chăm việc nước, chỉ cần thêm thời gian, nhất định sẽ khai mở một cục diện mới cho Đại Lương. Thế mà trời xanh lại chỉ ban cho hắn mười năm thọ mệnh… thật quá bất công.
Ánh sáng ban mai len qua màn trướng, rọi xuống gương mặt an tĩnh của hắn. Vương Nhạc Dao đưa ngón tay khẽ vẽ theo sống mũi, đôi môi, từng đường nét cương nghị mà đẹp đẽ. Người khác nhìn, chỉ thấy hắn lạnh lùng nghiêm nghị, khiến ai cũng e dè. Nhưng khi đêm xuống, lời nói trở nên ôn nhu, sự dịu dàng ấy đủ khiến bất cứ nữ tử nào cũng chẳng thể kháng cự. Nàng đã bị cái ôn nhu ấy quấn lấy, cam tâm tình nguyện chẳng muốn rời đi.
Hừng đông, Trúc Quân đã đi mời Vương Chấp nhập cung, lúc này người cũng vừa tới cửa.
Vương Nhạc Dao khẽ thì thầm bên gối:
“Ngươi hãy ngủ cho yên, ta đi một lát rồi sẽ trở về bồi ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play