Tiêu Diễn đang ở trung trai cùng Thẩm Ước bàn chính sự, nghị việc mở Ngũ Kinh Quán, chọn ra năm vị học giả uyên thâm để giảng dạy, đào tạo nhân tài cho triều đình.
Chủ trương lần này khác hẳn phép cửu phẩm công chính. Người có tài, bất kể xuất thân hàn môn hay sĩ tộc, chỉ cần được bậc danh sĩ tiến cử, đều có thể bước vào quan trường. Đây chẳng khác nào mở thêm một con đường thăng tiến, tất nhiên sẽ chạm đến lợi ích của sĩ tộc, dễ khiến họ phản đối kịch liệt. Huống hồ, năm vị tiến sĩ được chọn để giảng kinh, không dễ định ra nhân tuyển, mà bậc thông tuệ thực sự lại phần nhiều xuất thân từ chính sĩ tộc.
Nếu đã làm thiên tử, Tiêu Diễn tất nhiên mang chí lớn, muốn phá vỡ thế cục mấy đời sĩ tộc nắm giữ, song việc này chẳng phải điều dễ dàng.
Đúng lúc ấy, có người vào tâu:
“Khởi bẩm, Kiến Khang lệnh cầu kiến.”
Một tiểu quan hạ phẩm, vốn chẳng dễ gì được thấy mặt hoàng đế. Nhưng lần này, nhờ Lâm Xuyên Vương Tiêu Hoành dâng sớ tiến cử, hắn mới được trực tiếp nhập trung trai diện thánh.
“Truyền hắn vào.”
Lần đầu bước chân tới trung trai, Kiến Khang lệnh còn ngập ngừng nơi cửa, không khỏi đưa mắt nhìn quanh. Hắn vốn là kẻ quy thuận từ tiền triều, trước kia chỉ giữ chức nhỏ nơi cửa thành. Năm ấy Tiêu Diễn công phá Kiến Khang, hắn không chống nổi, bèn mở cửa đầu hàng, nên được lưu dụng làm Kiến Khang lệnh. Nay vừa được xướng danh, hắn vội vàng cúi mình tiến điện.
Trước mắt hắn là những cột trụ sơn son thếp vàng khảm rồng cuốn, điện đường rộng lớn, trống trải, trang nghiêm đến mức khiến người run sợ. Bước giữa khoảng không mênh mông ấy, hắn bỗng thấy bản thân nhỏ bé, hèn mọn. Hai chân hơi nhũn ra, chẳng dám tùy tiện nhìn ngó, chỉ quỳ xuống hành lễ:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT