Trăng lên giữa trời, thành Kiến Khang sau một hồi ồn ào náo động cũng dần yên tĩnh trở lại.
Trong cung, Liễu Khánh Viễn vào trung trai, bái kiến Tiêu Diễn.
Lúc ấy, Tiêu Diễn vừa uống xong chén thuốc Tô Duy Trinh sai người nấu. Thuốc đặc sệt như mực, mùi hăng cay xộc thẳng lên mũi, khiến hắn khẽ cau mày, song vẫn cố gắng nuốt xuống cho dễ ngủ.
– Người đã bắt được chưa? – Hắn ném chén thuốc về khay, phất tay từ chối mứt hoa quả Tô Duy Trinh dâng lên.
Liễu Khánh Viễn khẽ lắc đầu.
Kinh thành quá rộng, dân cư lại đông, muốn ẩn giấu một người chẳng khác nào mò kim đáy biển. Những kẻ dám lẻn vào hẳn đã chuẩn bị chu toàn, trong ngoài đều có tiếp ứng. Trừ phi đóng chặt cửa thành mấy ngày liền, lục soát từng nhà mới mong tìm được, nhưng như vậy tất khiến lòng dân hoảng loạn, lại ảnh hưởng chợ xuân, khó bề xử trí.
Tiêu Diễn vốn chẳng hề e ngại mấy tên mật thám. Ngược lại, thả bọn họ về còn hay hơn, để Ngụy đế tự cân nhắc xem khai chiến lúc này có phải hành động khôn ngoan hay không.
Song, kẻ nào dám giở trò ngay dưới mắt hắn, nếu không cho chút uy thế, Bắc triều còn tưởng hắn dễ bị khinh nhờn.
– Lui quân đi. – Hắn nhàn nhạt nói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play