Thẩm Ước vốn quen sống cô quạnh, trong nhà hiu hắt, ngày tết cũng chẳng có không khí sum vầy. Sáng nay y chỉ ghé qua phủ Hoàn gia dâng chút lễ vật rồi trở về. Liễu Khánh Viễn ở kinh thành cũng chẳng khá hơn, năm nào cũng trực tết ngoài quân doanh, hoặc sang phủ Tiêu Diễn đón giao thừa cho bớt trống vắng.
Bởi vậy, khi nội thị truyền chỉ, cả hai lập tức tiến cung.
Trong trung trai, Tiêu Diễn đứng trước tấm dư đồ lớn treo ngang tường, đưa phong thư Nguyên Hoán viết xin cứu viện cho bọn họ cùng xem.
“Bệ hạ,” – Thẩm Ước trầm giọng – “trong này e rằng có điều trá ngụy. Nếu ta điều động năm vạn quân quanh Kiến Khang sang Bắc Ngụy, chẳng khác nào để đô thành trống trải. Một khi có kẻ thừa cơ gây loạn, chúng ta sẽ vô cùng bị động.”
Năm xưa, từ Kinh Châu tiến quân tới Kiến Khang, ba vạn binh mã chưa đầy ba tháng đã thành công, nhưng vốn dĩ số quân chẳng nhiều. Sau đại chiến, để giảm gánh nặng quốc khố, lại cho dân yên ổn, Tiêu Diễn đã cho giải ngũ phần lớn binh sĩ. Giờ muốn lập tức tách năm vạn quân đi cứu viện, quả thật khó khăn.
Liễu Khánh Viễn gật đầu, đồng ý với lời Thẩm Ước.
Tiêu Diễn khoanh tay trước ngực, ánh mắt gắt gao dõi theo vị trí Bắc Hải quận trên bản đồ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play