Vào những ngày hè rực rỡ, trong khuôn viên trường học, phong cảnh đẹp đẽ nhất không gì sánh bằng bóng dáng các nam sinh tung người trên sân bóng rổ.

Đám nữ sinh tự động tạo thành một đội cổ vũ, tụ tập quanh sân, ánh mắt dõi theo một thân ảnh tuấn tú nổi bật giữa những người chơi.

“——Loảng xoảng!” Một cú ném ba điểm chính xác. Sân thể dục lập tức vang dội tiếng reo hò: “Thời Băng! Thời Băng!”

Trọng tài nhìn đám nữ sinh phấn khích, bất giác lắc đầu mỉm cười, rồi huýt còi báo hiệu: “Nghỉ giữa hiệp!”

Thời Băng bước về phía bình nước ở rìa sân. Các nữ sinh đứng gần đó không kìm được bật lên tiếng hô khe khẽ. Còn hắn thì như không nghe thấy gì, gương mặt thản nhiên, ánh mắt lặng lẽ đảo qua từng người trong đám đông, như thể đang tìm kiếm ai đó.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại. Ở ngoài rìa sân, một thân ảnh gầy gò đang bị mấy nam sinh xô đẩy. Hắn nhận ra bọn họ — toàn là những kẻ gây rối khét tiếng trong trường. Khi Thời Băng nhìn thấy đám này, chúng thường đang ức hiếp người khác.

Mà Trầm Túy lại là kiểu người dễ bị bắt nạt nhất: không bạn bè, gia cảnh nghèo khó, chẳng được thầy cô yêu thích, lại còn tính cách hướng nội. Hắn đã nhiều lần trở thành mục tiêu của lũ du côn ấy. Thời Băng không phải chưa từng chứng kiến, nhưng mỗi lần như vậy, hắn đều chọn cách làm ngơ. Còn lần này...

Thời Băng khựng lại giữa sân bóng, ánh mắt thoáng vẻ do dự.

Một đồng đội đến khoác vai hắn: “Thời Băng, đến lượt cậu vào sân rồi.”

Thời Băng vẫn đứng yên.

Ở phía bên kia, Trầm Túy đã bị đẩy vào góc tường. Mấy tên nam sinh vây quanh cậu, một tên trong số đó còn giơ tay bóp cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên, cười cợt rồi định vén tóc cậu ra.

Tim Thời Băng thắt lại. Trong lòng hắn nổi lên cảm giác bất an, như thể một bảo vật mà hắn cất giấu sắp bị người khác phát hiện.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Đội trưởng cau mày hỏi.

Ngay lúc Thời Băng chuẩn bị bước về phía ấy, một cánh tay rám nắng bất ngờ từ bên cạnh đưa ra, túm chặt lấy bàn tay đang định đụng vào Trầm Túy.

Sau một trận ẩu đả hỗn loạn, đám nam sinh bị đánh nằm la liệt dưới đất. Đứa thì ôm bụng, đứa thì ôm mông, đều là những chỗ đánh không đến mức gây thương tích lớn nhưng đủ đau.

Nam sinh có gương mặt sắc sảo vẫn đứng vững giữa vòng vây, ánh mắt lướt qua bọn họ như thể chẳng cần tốn chút sức lực nào.

“Cút.” Giọng cậu lạnh lùng.

Đám kia không dám hé răng, rối rít bỏ chạy. Nam sinh kia liếc nhìn Trầm Túy — người đang run rẩy đứng một góc — rồi cũng quay lưng rời đi, không nói một lời.

Chờ bọn bắt nạt đi xa, Trầm Túy mới dám đứng thẳng dậy. Cậu vội ngẩng đầu nhìn người đã ra tay giúp mình, khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Nhưng đối phương đã đi khuất, chẳng nghe thấy gì, chỉ để lại bóng lưng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

“Đó là nam chính công – Bùi Viêm?” Trầm Túy xoa xoa cổ tay vừa bị bóp đau, thì thầm với hệ thống, ánh mắt vẫn dõi theo hướng Bùi Viêm rời đi. “Một nam sinh ngầu đến vậy, sao lại là tra công nhỉ?”

Vào ngày đầu tiên Bùi Viêm chuyển trường, trong một lần vô tình, cậu đã cứu nhân vật phản diện “Trầm Túy”. Nhưng không ngờ rằng, hành động ấy lại dẫn đến một rắc rối lớn: Trầm Túy – đóa hoa đào lạc đường – từ đó dây dưa không dứt, trở thành rào cản lớn nhất giữa Bùi Viêm và Thời Băng. Không chỉ vậy, Bùi Viêm còn không ít lần bị cuốn vào sự dụ hoặc, giữa lúc mập mờ với cả hai người.

“Tra hay không tra không liên quan đến nhan sắc.” Hệ thống từ tốn đáp, “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành cốt truyện ngày hôm nay.”

“Bùi Viêm dạy dỗ đám đó một trận, vậy thì tiền sinh hoạt của ta chắc không bị cướp nữa.” Trầm Túy nghĩ vậy, bỗng cảm thấy buồn cười chua chát — bao nhiêu người trong trường chứng kiến cảnh bắt nạt mà làm như không thấy, cái nơi này thật là u ám.

Số tiền trợ cấp do Tô Bách gửi thường xuyên bị bọn du côn cướp mất, khiến Trầm Túy thiếu ăn, cơ thể suy nhược.

Ban đầu, cậu còn dám mách thầy cô, nhưng vô ích. Không ai can thiệp, thậm chí đám kia còn tung tin đồn vu khống Trầm Túy “yêu thích mách lẻo”, khiến cậu bị cả lớp xa lánh.

Trầm Túy đương nhiên hận đám đã bắt nạt mình, nhưng người cậu hận nhất lại là Thời Băng.

Là lớp trưởng, lại luôn mang hình tượng chính trực, Thời Băng từng là niềm hy vọng cuối cùng của Trầm Túy. Cậu từng bị đẩy ngã trong nhà vệ sinh, cố lấy hết can đảm cầu cứu Thời Băng — người tình cờ đi ngang qua. Nhưng hắn chỉ liếc nhìn một cái, nhíu mày như thấy thứ gì đó dơ bẩn, rồi quay đi không nói lời nào.

“Ha ha, mày tưởng Thời Băng sẽ cứu mày à? Đừng có mơ. Thứ rác rưởi như mày, hắn nhìn còn thấy bẩn.”

“Coi bộ chưa đủ đau. Còn dám cầu cứu? Muốn nghe đồn lần này là gì? Ăn trộm đồ lót nữ sinh hả?”

Ký ức đau đớn tua lại như kim châm vào dây thần kinh mỏng manh.

Trầm Túy lắc đầu, gắng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực mà “Trầm Túy” nguyên bản để lại.

Người Trầm Túy yêu nhất là Bùi Viêm, hận nhất là Thời Băng. Một người không cứu, một người đã cứu. Ái hận đơn giản, nhưng mãnh liệt.

Vì yêu Bùi Viêm, cậu nguyện trả giá tất cả, như thiêu thân lao vào lửa. Vì hận Thời Băng, cậu sẵn sàng làm mọi thứ để trả thù, khiến hắn đau đớn tột cùng. Thậm chí, Trầm Túy từng thuê người bắt cóc Thời Băng, mong xóa sạch sự tồn tại của hắn.

Nhưng kết cục, người bị thương nặng thành người thực vật lại là Bùi Viêm. Trầm Túy bị bắt giam, cuối cùng chết trong tù.

Trầm Túy nhắm mắt lại. Tất cả nhân vật đã lên sân khấu, vở kịch sắp bắt đầu.

Bên kia sân, Thời Băng vì thi đấu liên tục mắc lỗi nên bị thay ra.

Xuyên qua đám người, hắn nhìn thấy Trầm Túy đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng ai đó rất lâu rồi mới rời đi.

Trong khoảnh khắc ấy, Thời Băng cảm thấy có thứ gì đó trong lòng bàn tay mình… đang dần vuột mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play