Ánh trăng len qua khe hở của rèm cửa, rọi lên gò má của chàng trai. Hắn khép hờ mắt, ánh sáng mông lung phủ lên ngũ quan sắc sảo, khiến đường nét lạnh lùng kia thoáng chốc trở nên mềm mại hơn đôi chút.
Trên bàn, màn hình máy tính vẫn sáng. Một giọng nữ du dương, nhẹ nhàng vang lên, đang trầm bổng đọc một bài thơ của Shakespeare:
“Ta hai chân đã sớm lún sâu vào biển máu,
Muốn dừng cũng chẳng thể, muốn quay đầu cũng chẳng xong,
Trái tim lạnh băng, con đường phía sau đã chặn,
Phía trước là vũng lầy, càng đi càng lún sâu…”
“Chuyên mục chia sẻ thơ tối nay đến đây là kết thúc. Chúc các thính giả ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp~”
Giọng đọc vừa dứt chưa lâu, cửa phòng ngủ đã bị vặn mở từ bên ngoài. Một người phụ nữ trung niên bước vào. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng máy tính hắt lên gương mặt thiếu niên, khiến cả người hắn trông âm trầm, lạ lùng.
Người phụ nữ bật đèn. Thiếu niên chợt bừng tỉnh bởi ánh sáng đột ngột, hơi nhíu mi, ngước lên nhìn thấy bà ta đang mỉm cười giả lả.
“Tiểu Viêm, con còn chưa ngủ à?”
Bùi Viêm không đáp, chỉ im lặng mở lá thư trước mặt, chăm chú đọc.
Dường như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của cậu, người phụ nữ vẫn tiếp tục lên tiếng: “Tuần sau con sẽ chuyển đến trường mới. Ba con nhờ dì dặn con, lần này đừng để mất kiểm soát nữa. Nếu lại đánh bạn đến nhập viện như trước, ba con sẽ mặc kệ con luôn đấy.”
Bùi Viêm vẫn không nhìn bà lấy một cái, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Chờ thêm một lúc không thấy phản hồi, ánh mắt người phụ nữ lóe lên tia oán độc, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười miễn cưỡng.
“Vậy con nghỉ ngơi sớm đi nhé, dì về trước.”
Sau khi người phụ nữ rời khỏi, Bùi Viêm gấp thư lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
Sáng hôm sau, khi Trầm Túy tỉnh dậy, hắn thấy cửa phòng Tô Bách mở toang. Hắn ngó vào, thấy thanh niên có mái tóc nâu đang nằm trên giường, ngủ với tư thế hình chữ X, trông chẳng có chút hình tượng nào.
Chăn chỉ che được một góc đùi, phần lớn bị đè bên dưới thân thể. Trên chân Tô Bách vẫn còn nguyên đôi giày da – chắc hẳn tối qua vừa về đến đã ngả người ngủ ngay, giày còn chưa kịp cởi.
Ban đầu Trầm Túy định quay đi, nhưng bước được vài bước, lại thở dài rồi quay lại. Hắn tiến đến mép giường, cúi xuống cởi giày cho Tô Bách, sau đó định kéo chăn từ dưới thân người kia ra.
Ai ngờ đúng lúc hắn khom lưng giữ lấy tấm chăn, Tô Bách bất ngờ trở mình cuốn chăn lại, khiến Trầm Túy mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng anh ta.
Dù Trầm Túy khá gầy, nhưng dù sao cũng cao hơn 1m7, thân thể cũng không hề nhẹ. Va chạm này lập tức khiến Tô Bách tỉnh giấc.
Anh mơ màng mở mắt, vừa thấy gương mặt ửng hồng vì giận của thiếu niên đang đè lên ngực mình, cơn tức vì bị đánh thức trong phút chốc liền tan biến.
Tô Bách định đẩy cậu ra, nhưng do vị trí khó cử động, đành bỏ cuộc. Lực chưa kịp phát đã bị thu lại, kết quả là cả hai càng ôm nhau chặt hơn.
Anh khẽ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Trầm Túy – phảng phất hương hoa dịu nhẹ. Còn chưa kịp nhận ra là mùi gì, Trầm Túy đã chống tay rời khỏi người anh một cách dứt khoát.
“Nếu tỉnh rồi thì tự kéo chăn đàng hoàng đi, kẻo bị cảm.” Giọng cậu thản nhiên, không chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là đàn ông với nhau, hơn nữa giữa họ còn cách một lớp chăn, chẳng có gì to tát.
Tô Bách kéo chăn che kín lại cơ thể, lúc này mới nhận ra đôi giày của mình đã được cậu cởi ra từ lúc nào.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc mơ hồ từ lúc chia tay tối qua lại ùa về, khiến anh hơi bối rối.
Trầm Túy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Cứu cữu nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Tô Bách gọi với theo: “Tiền sinh hoạt, ta để trên bàn đấy.”
“Cảm ơn cữu cữ.” – Trầm Túy gật đầu. – “Chờ sau này có thu nhập ổn định, ta sẽ trả lại hết.”
Sau một giấc ngủ dài, ký ức mơ hồ trong đầu Trầm Túy đã trở nên rõ ràng hơn – bao gồm cả sự thật rằng giữa cậu và Tô Bách không hề có quan hệ huyết thống.
Trên giấy tờ, Tô Bách là con nuôi của ông bà ngoại Trầm Túy, nhưng thực tế, tên anh còn chẳng được ghi trong hộ khẩu. Về mặt pháp luật hay huyết thống, cả hai hoàn toàn không phải cậu cháu gì cả.
Năm xưa, ông bà ngoại của Trầm Túy đối xử với Tô Bách rất tệ. Nếu không nhờ mẹ Trầm Túy âm thầm giúp đỡ, có lẽ anh đã không sống nổi.
Tô Bách chịu chăm lo cho Trầm Túy phần nhiều là vì mẹ cậu, chứ không phải vì một tiếng "cữu cữu” mà cậu gọi anh.
Trầm Túy biết rõ, không bao lâu nữa, Tô Bách sẽ được phát hiện nhờ một vai diễn, trở thành ngôi sao nổi tiếng. Khi ấy, vài nghìn đồng hiện tại chẳng là gì với anh. Nhưng việc Tô Bách có còn muốn giúp đỡ hay không lại là chuyện khác. Cậu không muốn mang ơn ai, trong lòng đã thầm hạ quyết tâm – sau này nhất định phải nhanh chóng kiếm tiền, trả lại từng đồng mà Tô Bách đã chi cho mình trong suốt những năm qua.
“Cạch” — cửa nhẹ nhàng khép lại. Tô Bách nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống rỗng một lúc, rồi bất giác bật cười khẽ. Lần đầu tiên, anh ngủ thiếp đi với nụ cười còn vương trên môi.