Một bữa món cay Tứ Xuyên khiến Thẩm Thanh Ương đau răng suốt cả đêm.
Hôm sau là thứ bảy, cô ôm cặp quầng thâm dưới mắt đi làm thêm ở văn phòng luật. Xử lý xong công việc, lúc về đến nhà cả người cũng mệt mỏi rã rời.
“Không ăn cơm tối à?”
Phương Cầm từ trong bếp đi ra, thấy Thẩm Thanh Ương lập tức lên lầu.
Thẩm Thanh Ương uể oải đáp: “Không ăn đâu dì Cầm, con đau răng.”
“Cái con bé này……” Phương Cầm lắc đầu than nhẹ.
Thẩm Thanh Ương nằm ngửa trên giường, mở điện thoại ra đặt lịch hẹn khám răng, liên tiếp mấy bệnh viện công lập đều không đặt được số. Cô dứt khoát đặt điện thoại xuống, lục trong ngăn kéo tìm thuốc kháng viêm.
“Cốc cốc ——”
Có người gõ cửa bên ngoài phòng.
Thẩm Thanh Ương đứng dậy ra mở cửa. Ánh sáng ngoài hành lang đổ vào, bóng người cao lớn đứng ở đó, dáng người đổ dài, không lệch không nghiêng bao trùm lấy toàn thân cô.
Cô theo bản năng lùi về sau một bước.
“Ăn cơm đi.” Từ Hành Tri, giọng nhạt nhẽo nói.
Anh hẳn là vừa mới về đến nhà, trên người vẫn mặc nguyên bộ tây trang, đường nét gương mặt phảng phất như phủ một tầng mệt mỏi.
“Em không muốn ăn.”
Anh cụp mắt nhìn cô.
Cô cũng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt anh.
Từ Hành Tri đưa tay nới lỏng cà vạt, nhếch môi cười nhẹ như không: “Một ngày chỉ ăn một bữa, em định tu tiên à?”
Sáng nay lúc cô ra khỏi nhà, anh cũng có mặt, biết rõ đến nửa ly sữa đậu nành cô còn chưa uống hết.
Thẩm Thanh Ương lặng thinh: “Đau răng.”
Ở nhà, cô thoải mái hơn ở công ty rất nhiều. Sơ mi bung ra, nằm lâu nên hơi nhăn nhúm, mái tóc đen xõa rối tùy ý rủ xuống vai.
Từ Hành Tri lại liếc nhìn cô một cái.
Chiều cao chênh lệch không ít, bóng người anh bao phủ xuống, tạo cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ. Thẩm Thanh Ương không muốn tiếp tục giằng co với anh, khẽ mím môi nói:
“Em biết rồi, rửa mặt xong sẽ xuống ngay.”
Cà vạt được kéo tuột ra, cảm giác lạnh buốt lướt qua tay khi sợi vải trượt xuống. Từ Hành Tri khẽ “ừ” một tiếng, xoay người rời đi.
Dưới lầu, cả nhà đều có mặt.
Thẩm Thanh Ương ngồi xuống bàn ăn, tóc buộc thành đuôi ngựa thấp sau gáy, gương mặt trắng trẻo mảnh mai, có vẻ hơi mệt.
Từ Hành Dị liếc sang:
“Răng khôn bị viêm?”
“Ừm.” Cô cau mày, sắc mặt không tốt.
“Đã đi khám chưa?” Giáo sư Từ ngồi ở vị trí chủ tọa hỏi han.
“Vẫn chưa ạ.” Thẩm Thanh Ương cố nén đau, chậm rãi trả lời, “Hồ sơ y tế ở Bắc Kinh không đăng ký được, con định đến bệnh viện tư.”
Phương Cầm múc cho cô một chén canh vịt hầm nấm, đưa tới:
“Bệnh viện tư có đáng tin không?”
“Cảm ơn dì Cầm.” Thẩm Thanh Ương nhận lấy, đáp, “Con sẽ hỏi thử đồng nghiệp xem có ai giới thiệu chỗ nào uy tín không.”
Đúng lúc Từ Hành Tri vừa từ trên lầu bước xuống, nghe được câu nói cuối của cô. Anh đã thay đồ mặc ở nhà, tiện tay rút một tờ khăn giấy đưa cho Thẩm Thanh Ương, ra hiệu cho cô lau canh vừa tràn ra cổ áo.
Thẩm Thanh Ương liếc nhìn anh một cái, không nói gì, lặng lẽ nhận lấy khăn giấy, mép giấy vẫn còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay người đàn ông ấy.
Bên tai cô nghe thấy Phương Cầm đang hỏi anh có muốn ăn canh không, nhưng bị nhẹ nhàng từ chối.
“Định tới tư nhân khám răng hả?” Anh nói, “Tôi có một người bạn đại học mở phòng khám, đúng lúc ngày mai tôi định tới chỗ cậu ấy, Thanh Ương em đi cùng tôi luôn.”
Thẩm Thanh Ương cầm thìa canh, tay khựng lại.
Phương Cầm tò mò: “Bạn học hồi đại học hả?”
Từ Hành Tri gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Con đã hẹn lịch kiểm tra răng miệng cho cả dì và ba, khi nào rảnh có thể qua khám.”
Giáo sư Từ rất hài lòng với sự hiếu thuận của con trai, cười đẩy nhẹ gọng kính: “Việc của ba với dì Cầm thì khỏi cần con lo, nếu con tin tưởng bạn con, vậy đưa Thanh Ương đi đi, răng khôn càng xử lý sớm càng tốt.”
“Vâng ạ.” Từ Hành Tri gật đầu.
Người trong cuộc là Thẩm Thanh Ương vừa định mở miệng, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đen nhánh kia. Anh nhìn cô như thật sự là anh trai đang nhìn em gái: “Ngày mai em có rảnh không?”
Từ Hành Dị ở phía đối diện đặt đũa xuống: “Hành Tri, nếu em bận thì để anh đưa con bé đi cũng được.”
Từ Hành Tri cầm thìa, cong môi cười nhẹ: “Em không bận, ngày mai vốn định đến tìm cậu ta một chuyến, không cần làm phiền anh.”
Bầu không khí bỗng dưng có chút ngưng trệ, Thẩm Thanh Ương chỉ cảm thấy cơn đau răng càng thêm dữ dội, khẽ nói: “Vậy… cảm ơn anh hai.”
“Không cần khách sáo.”
Từ Hành Dị vẫn giữ thần sắc nhàn nhạt, gắp thêm thức ăn vào bát cô: “Người một nhà cả mà, nói cảm ơn làm gì.”
Thẩm Thanh Ương yên lặng cắn một lát ngó sen.
Thực ra trong năm người nhà họ Từ, nếu nói thật, thì chỉ có giáo sư Từ, Phương Cầm và Từ Hành Dị là ba người một nhà đúng nghĩa.
Phương Cầm là mối tình đầu hồi đại học của giáo sư Từ. Sau khi tốt nghiệp học kỳ hai thì chia tay. Sau này, thông qua mẹ của Thẩm Thanh Ương giới thiệu, giáo sư Từ quen biết Liên Vân.
Hai người tình cảm rất tốt, sau khi kết hôn sinh ra Từ Hành Tri. Vài năm sau, vì bất đồng quan điểm sống và tình cảm, họ ly hôn.
Khi ấy, Từ Hành Tri chưa đến mười tuổi.
Sau khi hai người chia tay, Phương Cầm tìm đến giáo sư Từ. Lúc ấy ông mới biết hóa ra mình còn có một người con trai. Năm đó sau khi chia tay, Phương Cầm phát hiện mình mang thai, nhưng không nỡ phá bỏ, cũng không muốn quay lại tìm ông, liền một mình sinh con và nuôi nấng.
Khoảnh khắc ấy khiến giáo sư Từ chấn động, hối hận xen lẫn cảm khái, cuối cùng tái hôn với Phương Cầm, chính thức đón mẹ con họ về nhà.
Từ Hành Tri cứ thế mà bỗng dưng có thêm một người anh trai và mẹ kế.
Khi đó Thẩm Thanh Ương vẫn còn nhỏ, cô kém Từ Hành Tri hai tuổi, lúc nhỏ hai nhà thường xuyên qua lại, cô vẫn luôn gọi Từ Hành Tri là “anh Hành Tri”.
Về sau, cha mẹ cô ly hôn, Liên Vân và giáo sư Từ cũng chia tay, hai bên ít qua lại hẳn.
Lần tái ngộ với Từ Hành Tri là năm cô mười ba tuổi, khi bị đưa đến ở nhờ tại nhà họ Từ.
Ở lại một lần là nhiều năm như vậy.
Tối hôm đó, trước khi ngủ, Thẩm Thanh Ương uống hai viên thuốc giảm đau, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên lành.
Sáng sớm tỉnh lại, thuốc đã hết tác dụng, vừa đánh răng liền thấy có tia máu lẫn trong bọt. Cô nghiêng đầu soi gương, nhìn má bên phải hơi sưng, dùng tay chọc thử một chút, đau đến nhăn mày.
Rửa mặt xong, tiện tay khoác lên người một chiếc áo len trắng, cô gửi tin nhắn hỏi Từ Hành Tri mấy giờ sẽ đi đến phòng khám nha khoa.
Đợi mãi vẫn không thấy trả lời, cô bước ra hành lang, đi đến trước phòng anh nhìn một cái, cửa mở toang, bên trong không có ai.
Mới chưa đến bảy giờ, Thẩm Thanh Ương có chút kinh ngạc — anh đi sớm vậy sao?
Vợ chồng nhà họ Từ có lẽ ra ngoài mua đồ ăn, Từ Hành Dị cũng chưa thức dậy. Thẩm Thanh Ương tự mình xuống lầu hâm nóng sữa bò, trong lúc chờ đợi, cô dựa vào bệ bếp, lại gửi thêm một tin nhắn cho Từ Hành Tri:
[Anh không dẫn em đi nhổ răng sao?]
“Leng keng” một tiếng, tiếng lò vi ba vang lên cùng lúc với tiếng điện thoại rung, Thẩm Thanh Ương cúi đầu nhìn.
Từ Hành Tri: [10 giờ đi.]
Cô đáp lại: [Ừm.]
Vừa xoay người lấy sữa bò ra, khung chat lại hiện thêm một dòng nữa:
[Cuối tuần, ngủ thêm một chút cũng được.]
Ngón tay Thẩm Thanh Ương lập tức gõ lại: [Ngủ không ngon, thôi khỏi ngủ.]
Từ Hành Tri không nhắn gì thêm.
Uống xong sữa bò, cô ra sân dạo một vòng. Đầu tháng tư, vừa độ vào xuân, trong sân cây hải đường nở rộ đúng lúc, rực rỡ tươi đẹp.
Thẩm Thanh Ương đưa tay ngắt một cánh hoa, nghiền nát trong lòng bàn tay.
Cây hải đường này cũng đã có tuổi, thân cây thô chắc, từng trải qua dầm mưa dãi nắng.
Cô bỗng nhiên nhớ lại một chuyện nhỏ trước kia. Khi còn bé, lúc mới đến đây, cô từng ghé sát ngắm hoa, vô tình thấy trên một cành cây có một chiếc mạng nhện to đùng, bên trên còn có một con nhện lớn. Khi đó cô còn nhỏ tuổi, mặt lập tức tái nhợt, lùi lại vài bước thì ngã vào vòng tay một người.
Cô ngoái đầu nhìn lại, gương mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy nói với thiếu niên vừa đỡ mình:
“Anh trai, chỗ đó... có một con nhện rất to...”
Anh liếc mắt nhìn về phía đó, buông cô ra, rồi xoay người vào nhà lấy đồ.
Anh trở ra, trên tay có thêm một đôi găng tay và một cái nhíp.
Cô vốn dĩ không dám lại gần, chỉ dám trốn sau lưng Từ Hành Tri, nhìn anh mặt không chút cảm xúc mà dùng nhíp gắp con nhện bỏ vào trong bình thủy tinh.
Đậy kín nắp lại, anh còn hỏi cô: “Muốn chơi không?”
Sắc mặt cô trắng bệch thêm một bậc.
Hồi tưởng lại chuyện cũ này, Thẩm Thanh Ương đột nhiên phát hiện, thì ra cái tính cách ác liệt của người này, từ rất sớm đã có dấu hiệu.
Chỉ tiếc hồi còn nhỏ cô không biết, khi đó chỉ cảm thấy Từ Hành Tri là người tính tình hơi lạnh nhạt, không dễ thân cận, là một người anh trai xa cách.
Mãi đến lúc sau, khi anh bóp cằm cô rồi cưỡng ép hôn, cô mới hiểu — bộ dáng ngoan ngoãn kia là để người ngoài xem, không phải bản tính thật sự.
Nhưng khi đó đã quá muộn.
Cánh hoa hải đường trong tay cô bị vò nát, rơi đầy đất.
Thần sắc Thẩm Thanh Ương có phần u ám.
Từ hướng cổng lớn truyền đến chút động tĩnh, cô quay đầu nhìn lại, thấy Từ Hành Tri đang bước vào.
Nắng sớm trong trẻo, người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao đen, cả người ướt mồ hôi, hiển nhiên là vừa chạy bộ buổi sáng về.
Khó trách lại rời nhà sớm như vậy.
Thẩm Thanh Ương nhìn anh một cái, rồi xoay người bước lên bậc thềm.
Anh đuổi theo, hơi nóng đặc trưng của Từ Hành Tri ngày càng đến gần. Cô lùi sang hướng khác, đổi hướng bước về phía cầu thang.
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, như có như không.
Cô hoài nghi có phải mình nghe nhầm không, đi được nửa đường liền quay đầu lại — Từ Hành Tri đã mở tủ lạnh lấy nước, đang uống. Mồ hôi nhễ nhại, quần áo dính sát vào lưng, hiện rõ đường nét cơ bắp, phẳng và rắn chắc.
Tóc đen cũng lấm tấm ướt.
Hình ảnh ấy giống hệt như nhiều lần trước, sau khi hai người họ dây dưa, anh từ trên người cô ngồi dậy, xuống giường rót nước cho cô.
Bóng lưng đó, giống hệt.
Lòng bàn tay Thẩm Thanh Ương siết chặt, trắng bệch.
“Anh trai.” Cô tự nhắc nhở bản thân.
Từ Hành Tri quay người lại, toàn thân vẫn còn nóng bừng sau khi vận động, chỉ có đôi mắt là vẫn lạnh nhạt, điềm tĩnh.
Anh luôn văn nhã, ôn hòa với người ngoài, chỉ duy nhất với cô là không cần che giấu điều gì.
“10 giờ phải không?”
“Ừm.”
Cô gật đầu: “Vậy em đi ngủ thêm lát nữa, 10 giờ xuống.”
Từ Hành Tri cầm bình nước khoáng: “Không phải vừa nói là không ngủ được sao?”
“Chờ đợi cũng nhàm chán lắm.”
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, không mang theo chút nhiệt độ nào. Bỗng nhiên, khóe môi khẽ nhếch, cười nói:
“Tuỳ em.”