Tôi không thể nhịn được nữa, vứt cái khăn lau xuống, bước nhanh đến chỗ ông ta.
Diệp Đức Bình ngay lập tức cảm thấy sau lưng có sát khí, quay đầu lại thì thấy tôi đang giận đến mức bật cười. Chợt, đầu óc ông ta tỉnh táo hẳn ra.
"Họ Diệp, không ngờ ngày thường ông tỏ ra thật thà, nhưng trong lòng lại oán hận tôi đến thế, thật không ngờ đấy."
Vẻ mặt Diệp Đức Bình khựng lại, rồi vênh mặt lên cãi: "Hừ, dù sao tôi có nói sai đâu."
Trên đầu, Lâm Đại Dũng ngồi im không nói gì, còn Lâm Vĩnh Thuận thì trợn mắt há hốc mồm xem kịch hay.
"Ông nói tôi thiên vị nhà mẹ đẻ, cái gì cũng vơ vét cho nhà mẹ đẻ. Ông nhìn lại xem, quanh năm suốt tháng tôi về được mấy lần? Ông không nhìn lại bản thân đi, mỗi tháng đưa cho mẹ ông mười lăm đồng, với đồng lương ít ỏi của ông, còn dư được bao nhiêu? Tiền ông giữ được chắc là để ăn cứt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT