Lâm Đại Dũng thấy mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa, dì Trần mới tiến lên giữ chặt dì Hồng Anh đang định bỏ chạy.
Chú Diệp Đức Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, dừng lại, thở hồng hộc. Trời lạnh mà chạy một mạch, người chú ướt đẫm mồ hôi.
Dì Trần kéo dì Hồng Anh lại, nói với chú Đức Bình: "Đức Bình à, cuộc sống này là chuyện của hai vợ chồng con, người khác không ai thay thế được đâu. Có gì thì hai đứa cứ bàn bạc với nhau, đừng có cãi nhau rồi lại nghe người ngoài nói ra nói vào. Sau này hai đứa mới là người sống với nhau lâu nhất. Con cứ nghĩ mà xem, sau này già rồi, bố mẹ không còn, con cái lại không ở bên cạnh, ai là người bên con? Chẳng phải là vợ con thì là ai?"
Lời của dì Trần khiến tôi liếc nhìn, không ngờ dì lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy. Đồng thời, dì cũng đang nói với bố tôi: "Người thân nhất của con vẫn là vợ con thôi, những người khác đều vô nghĩa."
Chú Đức Bình nghe xong thì mắt đỏ hoe, cảm giác áy náy với dì Hồng Anh trào dâng như lũ. Chẳng biết có phải do hơi men không, chú nhào tới ôm eo dì Hồng Anh, khóc lớn: "Hồng Anh ơi, anh xin lỗi em! Mấy năm nay em chịu khổ chịu khó vì cái nhà này, sau này anh nhất định nghe lời em."
Dì Hồng Anh giơ tay lên, rồi từ từ hạ xuống, vỗ vỗ lưng chú Đức Bình, nghẹn ngào: "Thôi được rồi, bao nhiêu con cháu ở đây kìa, mau đứng lên đi, ăn chút cơm rồi đi ngủ một lát."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play