Bị dòng người chen chúc đẩy đưa, bốn người chúng tôi tay xách nách mang, ôm đồ đạc lỉnh kỉnh xuống xe.
"Hà..." Tôi hít một hơi thật sâu, không khí bên ngoài đúng là trong lành hơn hẳn. Lúc nãy ngồi trên xe, xóc nảy trên mấy con đường làng toàn ổ gà, tôi suýt nữa thì nôn hết cả ra.
Dì Hồng Anh đã đứng đợi sẵn ở cửa ra. Bên cạnh dì còn có một chiếc xe ba gác đạp. Vừa thấy chúng tôi, dì liền vẫy tay rối rít.
"Anh cả, anh ba, Nhị Hạ, Tiểu Châu, bên này!"
Anh Vĩnh Thuận tất nhiên là thấy dì rồi. Anh ôm đồ chạy chậm về phía dì, rồi quẳng đống hành lý lên thùng xe phía sau, thở hồng hộc.
Anh Vĩnh Phong thì đã chất đầy đồ lên người, nhìn chẳng khác nào người không lồ. Dì Hồng Anh đỡ bớt một phần, chậm rãi xếp lên xe, anh Vĩnh Phong mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt.
"Được rồi, mình đến trường đăng ký trước, rồi đi thăm trường, sau đó về nhà dì ăn cơm. Dì hỏi thăm rồi, hôm nay tụi con không phải học, nếu ở lại trường thì chiều về cũng được."
Tôi và Tiểu Châu ngoan ngoãn gật đầu.
"Ôi, dì quên mất. Đây là quần áo mới may cho hai đứa. Giờ lên cấp ba rồi, sao có thể không có bộ quần áo mới nào chứ!"
Dì Hồng Anh vỗ tay một cái, nói rồi lấy hai cái túi nhỏ treo trên tay lái đưa cho tôi và Tiểu Châu, mỗi người một cái.
"Về nhà thử rồi tính nhé. Nếu không vừa thì cứ đến tìm dì, dì dẫn đi sửa."
Nói rồi, dì tiện tay vỗ vỗ lưng tôi.
"Thôi, mình đi nhanh đi, lát nữa lại nóng."
Quả thật, giờ cũng gần 10 giờ rồi, nhiệt độ đã bắt đầu tăng lên. Ngồi trong xe nãy giờ cũng oi bức không chịu nổi.
Tôi chủ động đi đẩy xe phía trước, Tiểu Châu đẩy phía sau. Dì Hồng Anh và hai anh đi sau nói chuyện. Dì thỉnh thoảng chỉ đường cho chúng tôi.
Đi một đoạn, trên đường cũng không có mấy người. Tôi còn thấy mấy thanh niên đeo băng đỏ trên tay. Trông cũng chỉ lớn hơn tôi hai ba tuổi gì đó.
Bọn họ khoanh tay sau lưng, ngó nghiêng tứ phía. Rõ ràng là mấy người đi đường thấy bọn họ đều vội vàng tránh mặt. Tôi liếc mắt nhìn mấy người kia vài lần.
Dì Hồng Anh đi phía sau hạ giọng, "Nhị Hạ, đừng nhìn bên đó. Cứ đi nhanh lên."
Tôi cũng không tò mò nữa, năm người chúng tôi hơi tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi. Đến khi đi xa rồi, Tiểu Châu mới tò mò hỏi.
"Dì ơi, mấy người kia là ai vậy? Sao ai cũng sợ họ thế?"
"Tụi con nhớ kỹ, bọn họ không phải người tốt đâu. Gặp phải thì cứ tránh xa ra là được." Dì Hồng Anh không nói rõ, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tiểu Châu sợ hãi gật đầu, "Con biết rồi, dì. Nhất định con sẽ tránh xa họ."
Dì Hồng Anh mới thở phào nhẹ nhõm, "Mình là dân thường, chắc họ cũng không làm gì đâu. Tụi con cũng không cần quá sợ, cứ tránh xa ra là được."
Tôi và Tiểu Châu ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra tôi cũng đoán được phần nào. Dù sao tôi cũng từng biết về lịch sử. Nhưng tôi không nói gì thêm, cũng không có ý định tìm hiểu thêm.
Trường Cấp Ba Bình Dao nằm ở phía đông nam huyện Bình Dao, cách nhà ga cũng không quá xa. Chúng tôi đẩy đồ đi bộ khoảng nửa tiếng là tới.
Trường Cấp Ba Bình Dao tuy là trường cấp ba duy nhất trong huyện, nhưng diện tích cũng không lớn lắm. Chúng tôi nộp giấy báo nhập học, giấy giới thiệu, còn có học phí và tiền ở trọ là coi như hoàn thành thủ tục đăng ký. Học phí và tiền ở trọ một học kỳ là mười đồng. Sau đó, có người dẫn chúng tôi đến ký túc xá.
Đồng thời, họ cũng giới thiệu sơ qua tình hình.
Phía tây là một sân vận động rộng lớn, nhưng hiện tại cỏ dại mọc um tùm. Bên cạnh sân vận động là hai dãy nhà song song, mỗi dãy có bốn hàng phòng, khoảng cách giữa các hàng phòng khá rộng.
Đều là nhà ngói cũ một tầng. Trên tường còn viết những dòng trích dẫn màu đỏ như "Chúng ta phải khiêm tốn, cẩn thận, kiềm chế kiêu ngạo, kiềm chế nóng nảy, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân".
Chỉ là trên tường có nhiều hình vẽ bậy, hơn nữa lâu năm, chữ màu trắng có vẻ mờ đi.
Dãy nhà phía nam là khu giảng dạy, hai dãy giữa là ký túc xá nam, dãy phía bắc là ký túc xá nữ.
Hai dãy song song, một dãy là lớp 10, một dãy là lớp 11, không làm phiền lẫn nhau.
Ký túc xá nữ tuy hơi xa một chút, nhưng lại gần nhà ăn. Góc tây bắc của ký túc xá nữ chính là nhà ăn, cũng chính là phía bắc đối diện sân vận động.
Ký túc xá không phải kiểu bốn người hay sáu người một phòng, mà là mười người một phòng. Tôi và Tiểu Châu không học cùng lớp.
Tôi học lớp 10/3, Tiểu Châu học lớp 10/2.
Ký túc xá của hai đứa cũng khá gần nhau. Anh Vĩnh Thuận đợi bên ngoài. Khi tôi bước vào, bên trong đã có ba bạn đang dọn dẹp, còn có hai bạn đã trải xong giường chiếu.
Tôi thấy hơi may mắn vì chúng tôi được ở giường tầng. Nếu phải chen chúc trên giường lớn tập thể thì thật không quen.
Năm chiếc giường tầng, hai bên áp sát tường mỗi bên hai chiếc, chiếc cuối cùng đặt ở giữa, sát với chiếc giường phía tây. Hai lối đi nhỏ phía trước giường khá rộng, nhưng bên trong thì hơi hẹp, chỉ vừa một người đi.
Hai bên cửa phòng đặt hai tủ đứng, ngăn cách bằng tấm ván gỗ nhỏ, chia thành các ngăn nhỏ.
Trên tủ đánh số từ một đến tám, chắc là để chúng tôi đựng đồ.
Tôi không do dự, chọn chiếc giường tầng trên cùng, đơn độc một mình dựa vào bên phải.
Tôi nhìn chiếc ván giường phủ đầy bụi, hỏi một bạn nữ sinh ở giường dưới bên cạnh. Bạn nữ sinh mặc một chiếc áo dài tay trắng in hoa mới tinh, đôi bím tóc lắc lư, lộ ra vầng trán sạch sẽ.
"Bạn ơi, cho mình hỏi chỗ lấy nước ở đâu vậy?"
Bạn học kia đã lau gần xong ván giường, đứng lên đấm đấm lưng,
"Chào bạn, vòi nước ở phía trước ký túc xá lớp 11 phía đông. Vừa nãy đông người lắm. Nếu bạn cần gấp thì dùng tạm của mình đi, mình lau xong rồi, nước cũng không bẩn lắm đâu."
Tôi nhìn xuống, quả thật, mình cũng không mang chậu. Vừa nãy còn tính làm thế nào. Bạn học nhiệt tình như vậy, tôi nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn bạn nhiều, mình tên là Lâm Nhị Hạ, lớp 10/3."
Đối phương hào phóng cười, "Vừa hay, chúng ta là bạn cùng lớp. Mình tên là Hứa Như."
Hai bạn nữ sinh kia cũng nghe thấy nên quay lại cười giới thiệu.
"Chúng ta cũng học cùng lớp. Mình tên Tạ Khánh Lan."
"Mình là Tạ Tiểu Liên, cùng thôn với Khánh Lan."
Khánh Lan dáng người cao gầy, da bánh mật, cười lộ ra hàm răng trắng.
Tiểu Liên đứng cạnh Khánh Lan thì có vẻ nhỏ nhắn hơn, da cũng trắng hơn, vì vậy mà mấy nốt tàn nhang trên mặt càng thêm rõ ràng.
Tôi cười chào hỏi các bạn, "Chào các bạn, chào các bạn."
Hai bạn kia vẫn chưa dọn dẹp xong, lại quay người dọn đồ.
Hứa Như còn giúp đỡ tôi một chút. Tôi cười nói cảm ơn, cầm một miếng vải rách lau qua một lượt, đợi nước bẩn rồi mượn chậu của Hứa Như đi đổi một chậu nước sạch khác lau lại lần nữa mới xong.
Hai người chúng tôi giúp nhau trải giường, sau đó xếp đồ vào các ngăn tủ nhỏ.
Tôi còn hỏi Hứa Như, "Sao có mười giường mà chỉ có tám tủ?"
Hứa Như cười nói, "Tại vì ký túc xá nữ mình cơ bản là không bao giờ đủ người. Mỗi phòng chỉ có bảy tám người thôi."
Tôi hiểu ra. Con gái học cấp ba ở dưới quê là chuyện không thường thấy. Hiện tại tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn phổ biến.
Ngay cả ở thôn chúng tôi, số nữ sinh học hết cấp ba cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Điều này dẫn đến tỷ lệ nam nữ sinh cấp ba chênh lệch rất lớn. Hứa Như thấy tôi tuy ăn mặc giản dị, à không, nói thẳng ra là keo kiệt đi, không có ai ăn mặc đơn giản hơn tôi.
Nhưng vẫn kiên trì học cấp ba, nên ấn tượng của bạn về tôi đặc biệt tốt.
Anh Vĩnh Thuận loạng choạng đứng đợi bên ngoài.
Tôi nói lời cảm ơn Hứa Như, chào tạm biệt Khánh Lan và Tiểu Liên, rồi đi tìm anh Vĩnh Thuận. Tiện thể tôi cũng qua xem Tiểu Châu thế nào. Có dì giúp, chắc em ấy cũng sắp xong rồi.
Sau đó, chúng tôi lại vác gạo ra nhà ăn đổi phiếu. Đương nhiên, loại gạo nào thì đổi loại phiếu gạo đó.
Nhìn Tiểu Châu đổi được một nửa gạo, một nửa bột mì trắng, trong lòng tôi ghen tị muốn chết. Đừng nói là tôi, ngay cả anh Vĩnh Thuận cũng không nhịn được bĩu môi.
Thứ này không chỉ ở nông thôn hiếm thấy, mà ngay cả ở nhà ăn cũng khó kiếm. Bác đầu bếp còn không nhịn được liếc nhìn Tiểu Châu vài lần.
Anh Vĩnh Phong còn giải thích hai câu, "Bố mẹ, còn có Tiểu Kiệt lo Châu Nhi không quen, nên tháng này mới đổi cho ít bột mì trắng với gạo."
Tôi nhắm mắt làm ngơ, cầm phiếu gạo bắp và cao lương của mình đi ra ngoài trước.
Trên đường, Tiểu Châu còn hơi ngại ngùng, lén nói với tôi là sẽ đổi cho tôi một phần phiếu gạo.
Tôi từ chối. Nếu chuyện này để các thím Trần biết được, thì việc học cấp ba của tôi chắc chắn sẽ không yên ổn.