Tối hôm ấy, sau khi cầm được tiền công, cha tôi, Lâm Vĩnh Thuận, hớn hở khoe với mấy mẹ con tôi:
"Từ giờ trở đi, bố cũng là người có lương đấy nhé! Lại còn có cả công điểm để lĩnh nữa, thân phận của bố khác hẳn rồi!"
Nhìn vẻ mặt tự hào của cha, tôi cũng mừng cho ông. Coi như từ nay nhà mình có thêm một khoản thu nhập. Sao mà không vui cho được?
Thực ra, chuyện này nằm trong dự tính của tôi từ đầu. Đằng nào bây giờ cũng là làm việc tập thể, mà chuyện trồng trộm suýt nữa bị phát hiện, thôi thì cứ đường hoàng mà gieo trồng cho xong. Như thế vừa giảm bớt rủi ro, chứ nếu bị bắt tại trận, khép vào tội "rút ruột tài sản tập thể" thì dù có thoát được, cũng chẳng ra gì. Hoàn cảnh xã hội bây giờ là thế, nhiều thứ không thể tự do mua bán.
Còn chuyện thu nhập ít đi thì cũng đành chịu, dù sao còn hơn là không làm gì.
Lúc trước tôi khích tướng cha cũng là để ông có việc làm, một phần cũng là để kiếm thêm cho gia đình. Ai ngờ chỉ một năm thôi mà hiệu quả lại tốt đến thế. Chuyện này chắc chắn đã lọt vào mắt xanh của công xã, nếu không thì bác trưởng thôn đã chẳng hào phóng đến vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT