Bạch Tố biết tình cảnh của Lạc Thần Dụ hiện tại rất gian nan, còn bản thân thì vẫn tốt hơn y rất nhiều. Tuy nguyên chủ bên ngoài đã giao trả quân quyền, nhưng ảnh hưởng mà Bạch gia xây dựng đã lâu khiến hoàng thượng vẫn dè chừng, không thể dễ dàng động đến cậu.

Tuy nhiên, hoàng đế có kiêng dè cũng không phải là không có lý. Ít nhất thì Bạch Tố hiểu rất rõ, với khuôn mặt hiện tại của mình, có lẽ còn hữu dụng hơn cả binh phù. Nhưng Lạc Thần Dụ thì lại không giống như vậy…

Bạch Tố lén tránh vào chỗ tối quan sát, thấy đèn trong phòng của Lạc Thần Dụ đã tắt thì tiếp tục đợi thêm một lúc. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau có một cung tì lén lút bước ra từ một góc. Người kia liếc nhìn phòng của Tam hoàng tử rồi nhanh chóng lặng lẽ rời đi.

Cậu đoán cung tì này hẳn là ra ngoài để báo cáo tình hình của Tam hoàng tử với ai đó. Bạch Tố không đi theo, bởi cậu đã đoán được đối phương là người của Đại hoàng tử. Nhìn tình hình, đêm nay hẳn sẽ không có ai tiếp tục ra tay với Lạc Thần Dụ nữa. Xác nhận điều đó, Bạch Tố mới yên tâm rời khỏi nơi này, quay về phủ đệ của nguyên chủ ngoài cung.

Chỉ là cậu không ngờ mình vừa mới về phủ, còn chưa kịp thay y phục, thì Điền Trì đã vội vàng tới truyền lời.

“Vương gia, An Quốc hầu đã đến, đang chờ ở đại sảnh rất lâu rồi!”

Điền Trì là thuộc hạ của nguyên chủ, đi theo nguyên chủ đã nhiều năm, tính tình hơi hoạt bát nhưng lại khá lanh lợi, đặc biệt là rất trung thành và tận tâm với nguyên chủ, võ công cũng không tệ.

Nghe nói An Quốc hầu tới, Bạch Tố lập tức theo Điền Trì đến đại sảnh. Thấy lão hầu gia đang chờ ở đó, liền ôm quyền hành lễ, mở miệng nói: “Hầu gia đêm khuya đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?”

"Sao nào, trước mặt lão phu còn dùng giọng điệu quan trường à?" Lão hầu gia nghe xong thì trừng mắt nhìn cậu một cái.

Bạch Tố ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười, gọi một tiếng: “Cổ thúc.”

Lão hầu gia lúc này mới gật đầu, bắt đầu nói đến chuyện xảy ra tối nay.

Hai người trò chuyện hồi lâu, An Quốc hầu mới lặng lẽ rời đi bằng cửa sau. Với cuộc trò chuyện lần này, Bạch Tố cảm thấy rất hài lòng.

An Quốc hầu là một trong những người mà nguyên chủ tín nhiệm nhất ở kinh thành. Cho nên chuyện xảy ra tối nay, Bạch Tố cũng không giấu diếm ông. Cậu và Lạc Thần Dụ cùng bị hãm hại, lại còn chọn đúng cung của Hiền phi, rõ ràng là nhằm gây bất lợi cho Hiền phi. An Quốc hầu cũng đoán được tám chín phần rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đại hoàng tử và Đức phi.

Ông đến cũng là vì lo lắng cho Bạch Tố, tiện thể giải đáp một vài nghi ngờ của cậu. Bạch Tố vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, điện của Hiền phi vốn ở hậu cung, tại sao hoàng thượng lại có thể dẫn theo một đám đại thần đi vào đó?

Sau khi nghe lão hầu gia giải thích, cậu mới biết rằng cung nhân kia khi bẩm báo trước mặt mọi người đã nói là cậu xông vào hậu cung. Hoàng thượng lúc đó giận dữ liền dẫn người tới ngay. Là Đại hoàng tử khích động nói rằng Bạch gia thế tập võ tướng, có thể lấy một địch trăm, sợ thị vệ bình thường không cản nổi, nên cần dẫn theo thêm người để bảo vệ thánh giá.

Lúc đó hoàng đế đang nổi giận, cũng không phản bác lời của Đại hoàng tử, quả thực đã khiến tất cả đại thần cùng đi theo. Nhưng theo Bạch Tố, lời của Đại hoàng tử chẳng khác nào nói hươu nói vượn.

Dù bản thân có lợi hại thế nào, trong cung có rất nhiều thị vệ, hai tay khó địch bốn tay, làm gì có ai thật sự có thể tay không đánh lại cả trăm người. Đại hoàng tử căn bản không muốn chuyện này bị chôn vùi trong hậu cung, nên cố ý làm lớn chuyện. Khi các đại thần đều chứng kiến, hoàng đế cũng không thể không trừng phạt nặng tay.

An Quốc hầu cũng cảm thán hành động lần này của hoàng đế thật hồ đồ, dẫn theo người ngoài tiến vào hậu cung bắt người, chẳng còn chút mặt mũi nào.

Bạch Tố nghe vậy thì chẳng hề để tâm chuyện hoàng thượng có mất mặt hay không. Cậu đã có được tin tức mình cần, lại còn nợ lão hầu gia một ân tình rất quan trọng, liền tiễn người rời đi.

Chờ trong phòng chỉ còn lại một mình, Bạch Tố mới bắt đầu chuẩn bị vài món đồ để mang cho Lạc Thần Dụ ngày mai. Trong đầu vẫn sắp xếp lại sự việc đầy kích thích từ lúc cậu mới tới thế giới nhỏ này đến nay, rồi mệt mỏi thiếp đi.

Không ngờ đến sáng hôm sau, Bạch Tố lại bị cảm sốt, người nóng hầm hập, suýt chút nữa không thể rời giường.

Bản thân thân thể tố chất là quân nhân, sao có thể bị bệnh được chứ? Chẳng lẽ là do tối qua trúng gió khi đứng trên nóc nhà?

Bạch Tố buồn bực nghĩ vậy, cảm thấy tám chín phần là như thế thật. Nếu không phải vì Điền Trì đứng ngoài cửa gọi đi lên triều, hơn nữa cậu còn có chuyện quan trọng muốn xác nhận, thì cậu đã thực sự định đình công rồi.

Dù vậy, Bạch Tố vẫn cố gắng dùng ý chí kiên cường để gượng dậy, dù dọc đường không ngừng hắt xì. Trong lòng thầm cảm khái, kiếp này thật sự yếu ớt như một đóa hoa mỏng manh!

Hệ thống 555 nghe thấy Bạch Tố than thở trong không gian, suýt nữa phun nước vừa uống thành cầu vồng.

Nó nhìn quanh, ký chủ của mình tuy có dáng vẻ cực phẩm, nhưng chỗ nào giống hoa? So ra thì giống thân cây hơn! Giờ lại thành một cái cây bị cảm!

Bạch Tố xuất phát khá sớm, nhưng vừa đến điện thì đã thấy Tam hoàng tử Lạc Thần Dụ. Mà ánh mắt của Lạc Thần Dụ lại đang nhìn chằm chằm vào cửa điện, đến khi thấy Bạch Tố thì ánh mắt càng thêm sáng rực.

Chẳng lẽ là đang chờ mình?

Trong lòng Bạch Tố có chút vui mừng. Cậu nghĩ đến chuyện tối qua mình liều mạng vì Lạc Thần Dụ, còn nghe nói thân thể đối phương có chút yếu. Bạch Tố nghĩ mình đã bị bệnh rồi, cũng lo Lạc Thần Dụ cũng có thể nhiễm bệnh. Nhưng xem ra đối phương không hề bị ảnh hưởng, khiến cậu yên tâm không ít.

Hôm nay Lạc Thần Dụ mặc một thân triều phục, nhìn càng thêm phong thần tuấn tú.

Thấy Lạc Thần Dụ đang nhìn mình, Bạch Tố lập tức đứng thẳng lưng. Đối phương khẽ gật đầu, cậu vội vàng cười đáp lại. Nhưng chưa kịp cười xong thì đã hắt hơi, rồi còn ho khan liên tục.

Bạch Tố vội quay đầu, không để Lạc Thần Dụ thấy dáng vẻ luống cuống của mình.

Dù cậu không có ý định gì với Lạc Thần Dụ, nhưng đó cũng là người mà cậu "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Trong tiềm thức, cậu vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với Lạc Thần Dụ.

Kết quả, nụ cười mê người chưa cười xong đã hắt hơi, rồi còn ho sù sụ, thật sự phá hỏng hình tượng. Nếu cậu là người đang theo đuổi ai đó, mà trước mặt người trong lòng lại mất mặt như vậy, chắc là muốn khóc luôn rồi.

Nhưng Lạc Thần Dụ lại không cảm thấy Bạch Tố thất lễ, chỉ hơi lo lắng cho sức khỏe của cậu. Giờ đã sang thu, thời tiết lại lạnh, tối qua đối phương vừa uống rượu vừa trúng gió, bị cảm lạnh là điều dễ hiểu. Kết quả, cậu lo cho mình đầy đủ, còn bản thân thì lại bị bệnh.

Nghĩ đến đây, Lạc Thần Dụ càng thêm áy náy. Y không ngừng nhìn Bạch Tố, muốn bắt chuyện với cậu. Y muốn xin lỗi, cũng muốn bày tỏ sự cảm kích. Nhưng lúc này hai người đều ở trong triều, có quá nhiều ánh mắt dõi theo, không phải thời điểm thích hợp để trò chuyện. Đến khi người trong điện càng lúc càng đông, Lạc Thần Dụ chỉ đành quay lại vị trí của mình, không nhìn về phía Bạch Tố nữa.

Chờ thêm một lúc, hoàng thượng được cung nhân dìu đỡ lười nhác bước lên điện. Trông ông có vẻ nghỉ ngơi không được tốt. Hơn nữa, gần đây ông cũng đang âm thầm dò hỏi xem sau yến tiệc đêm qua, Bạch Tố đã đi đâu.

Lạc Thần Dụ nghe thấy Bạch Tố bị hỏi chuyện này thì lập tức lo lắng. Nhưng thấy Bạch Tố rất bình tĩnh đứng dậy, đáp:

“Tâu bệ hạ, thần tối qua tửu lượng không chịu nổi, định ra ngoài dạo một chút cho tỉnh rượu, ai ngờ trong lúc mơ hồ lại đi về hướng xuất cung. Đến khi tỉnh táo lại thì đã quay về phủ. Xin bệ hạ thứ tội!”

Bạch Tố nhớ rõ cách An Quốc hầu giúp mình nói chuyện, lúc này cũng đáp rất trôi chảy. Lạc Thiệu Nguyên nghe vậy liền gật đầu, không truy cứu thêm.

Dù gì Lạc Thiệu Nguyên cũng là người hoàng tộc, suy nghĩ một chút thì cũng nhận ra tối qua hẳn là có người bày trận trong hậu cung. Nhưng nếu mục tiêu là Bạch Tố, thì ông cũng chẳng để tâm.

Về phần cung nhân đã báo cáo chuyện này trước mặt mọi người, nghe nói sau khi bị đánh thì sợ quá phát điên. Sợ bị truy cứu, người đó đã nhảy giếng tự vẫn, chuyện cũng vì vậy mà bị bỏ qua.

Những tấu chương tiếp theo đều là việc lặt vặt không có gì bất ngờ, chỉ là An Quốc hầu lại bất ngờ đề xuất rằng khi hoàng tử trưởng thành thì nên rời khỏi cung, mở phủ riêng. Hiện tại Tam hoàng tử Lạc Thần Dụ đã hai mươi hai tuổi, vẫn còn ở trong cung thì thật sự không hợp lý.

Nghe vậy, tay Lạc Thần Dụ siết chặt. Có thể rời cung mở phủ là nguyện vọng từ lâu của y. Nhưng y biết mình thân cô thế cô, không có ai giúp đỡ, thậm chí muốn gặp phụ hoàng cũng rất khó. Không ngờ An Quốc hầu lại đứng ra vì mình.

An Quốc hầu nói rất hợp lý, hoàng đế lập tức đồng ý, sai người nhanh chóng thúc đẩy việc này. Dù phủ đệ không quá xa hoa, lại còn cần một ít thời gian, nhưng chỉ cần có tin tức này thôi cũng đủ khiến Lạc Thần Dụ vui mừng không thôi.

Nhưng khi Lạc Thần Dụ đang chìm trong niềm vui bất ngờ, thì ở vị trí của đại hoàng tử, Lạc Bác Giản lại tối sầm mặt.

Gã thật sự đã xem thường Lạc Thần Dụ. Quả nhiên, y không phải người vô năng như vẻ ngoài. Nếu không có kiếp sống lại này, e rằng mình đã bị y lừa rồi.

Chuyện đêm qua không rõ Lạc Thần Dụ tránh thoát kiểu gì, giờ còn khiến lão An Quốc hầu vì y lên tiếng. Biết đâu chừng Lạc Thần Dụ nhờ gương mặt đó mà sớm đã thông đồng với Hiền phi?

Đại hoàng tử nở nụ cười lạnh, trong lòng đầy ác ý. Nhưng gã lại không quá lo lắng, thậm chí còn cảm thấy rằng nếu rời khỏi hoàng cung, có khi lại càng dễ ra tay với Lạc Thần Dụ hơn.

Hôm nay trong triều cũng không có việc gì lớn, chẳng bao lâu sau hoàng đế thấy không còn ai dâng sớ liền cho mọi người lui.

Sau khi bãi triều, Lạc Thần Dụ cố tình đi sau Bạch Tố một đoạn, muốn tìm cơ hội bắt chuyện với cậu. Nhưng rẽ một khúc, thì người đã biến mất.

Trong lòng Lạc Thần Dụ có chút mất mát, nhưng quay đầu lại thấy lão An Quốc hầu, liền bước tới. Thấy xung quanh không có ai, y nhỏ giọng nói: “Đa tạ hầu gia, Tử Thần vô cùng cảm kích.”

Ai ngờ An Quốc hầu lại xua tay: “Lão phu chỉ nói sự thật mà thôi. Nhưng thật ra trước đây, lão phu cũng không nghĩ như vậy. Nếu muốn tạ ơn, thì hãy cảm ơn Trung vương đi.”

Nói rồi, lão hầu gia rời đi, để lại Lạc Thần Dụ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thì ra hôm nay An Quốc hầu đứng ra vì mình... là vì Trung vương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play