Theo bản năng bấu chặt mảnh vải trong tay, trong đầu Lạc Thần Dụ như có một chiếc đèn kéo quân lướt qua những tháng năm đã trải qua.
Bất kể thế nào, về sau bản thân nhất định phải cẩn trọng hơn nữa, không ngờ mình chẳng qua chỉ là một hoàng tử không được phụ hoàng để mắt đến, thân thể lại yếu đuối, vậy mà cũng có người ra tay tính kế. Quả nhiên, ở trong cung này, muốn tránh xa tranh đấu là điều không thể.
Lạc Thần Dụ chẳng qua chỉ là con của một cung nữ nơi hành cung* sinh ra, y biết từ nhỏ đến lớn, mình chính là vị hoàng tử chẳng ai muốn nhìn đến. Thậm chí sau khi sinh ra, chỉ bị đưa đến hành cung xa xôi kia ở lại.
*Hành cung: cung điện tạm trú của hoàng đế
Nơi ngoại ô ấy, hành cung vốn rất hiếm khi hoàng đế lui tới, y tuy là hoàng tử, nhưng lại như thể bị mọi người hoàn toàn quên lãng. Bên cạnh tuy rằng cũng có mấy người hầu hạ được đưa đến, nhưng những người đó căn bản không hề để y vào mắt.
Thuở nhỏ, phần phân lệ* của bản thân thường xuyên bị cắt xén, tuy không đến mức bị đói, nhưng mùa đông lại chỉ có chiếc áo bông mỏng, đến than sưởi đều hầu như không dùng được. Khi mùa đông đến, y còn nhỏ tuổi đã bị lạnh đến sinh bệnh đầy người, suýt chút nữa chết cóng trong tẩm điện.
*Phân lệ: phần bổng lộc, cấp phát, hoặc quy định được chia theo cấp bậc.
May mắn sau này có Vương công công ở hành cung thấy không đành lòng, thương xót y, chủ động xin được điều về bên cạnh chăm sóc, cuộc sống của Lạc Thần Dụ mới dần khá lên.
Đợi đến năm Lạc Thần Dụ tròn mười ba tuổi, không biết vì sao hoàng đế lại chợt nhớ đến y, cho người đón về hoàng cung. Nhưng sau khi trở về thì vẫn bị bỏ rơi hoàn toàn, chỗ ở chỉ là một tẩm điện hẻo lánh nhất trong cung, địa vị căn bản không thể so được với các hoàng tử khác.
Theo lệ thường, Lạc Thần Dụ cùng các hoàng tử khác học hành chung. Vì từ nhỏ đã chịu khổ nhiều, thể chất y yếu ớt. Về sau được chăm sóc khá hơn, nhưng thương tích để lại đã thành gốc rễ, một hoàng tử không được sủng ái tất nhiên chẳng ai để tâm mà chuyên môn điều trị cho y.
Vẫn là Vương công công đau lòng y, chắt chiu dành dụm mới có thể nghĩ cách tìm được ít thuốc bổ. Hiện tại sức khỏe y tuy đã tốt hơn chút ít, nhưng thường xuyên vẫn hay yếu ớt, thở không ra hơi. Vì vậy y học võ không được, đành đặt hết tinh lực vào đọc sách.
Ban đầu vì vỡ lòng* quá muộn, rất nhiều thứ chưa từng học qua, luôn bị người khác cười chê là chậm chạp. Sau này vì khổ luyện mà được sư phó khen ngợi mấy lần, thì lại bị càng nhiều người ganh ghét xa lánh. Tận mắt chứng kiến một phi tần bị hãm hại đến chết, Lạc Thần Dụ cũng hoàn toàn hiểu rõ, một hoàng tử như y không có chỗ dựa thì tốt nhất nên giấu đi sự sắc bén, sống bình thường mà qua ngày.
*Vỡ lòng: Dùng phổ biến trong giáo dục, chỉ giai đoạn bắt đầu học chữ, học những kiến thức nền tảng đầu tiên trong đời (thường là trẻ em).
Cho nên, dù trong lòng vẫn lấy việc đọc sách làm thú vui, y cũng không còn ra mặt trên học đường, cũng không bận tâm bị các hoàng tử khác cười nhạo.
Càng lớn lên, đọc sách càng nhiều, kiến thức càng rộng, Lạc Thần Dụ càng hiểu rõ hoàng cung này vốn là nơi ăn thịt người. Y biết, chỉ cần hoàng tử Đông Hoa quốc đến tuổi thành niên là có thể ra ngoài lập phủ riêng. Y chỉ mong đến khi mình đủ tuổi, có thể rời khỏi nơi này, thoát khỏi nơi thâm cung này hoàn toàn.
Thế nhưng, đã hai năm kể từ khi y đến tuổi cập quan, phụ hoàng lại như hoàn toàn quên mất y. Biết đâu trong lòng Hoàng thượng, xưa nay vốn chẳng hề có một đứa con như y. Việc đón y trở về, cũng chỉ là một phút bốc đồng.
Y thân phận đã thấp kém, vậy mà vẫn có người không chịu buông tha.
Thân thể yếu đuối, dịp Trung thu lại có cung yến, vì sợ người khác cho rằng y xui xẻo, y vốn chẳng định tham dự. Chỉ muốn giống như thường ngày, ở lại tẩm cung của mình đọc sách là được. Thế mà đến gần giờ, Vương công công hớn hở cầm theo một mâm điểm tâm tinh xảo, nói là thiện phòng bên kia đặc biệt phân phát nhân dịp lễ.
Với một hoàng tử không được sủng ái như y, ngày thường hiếm khi ăn được thứ như vậy. Ban đầu định cùng Vương công công thưởng thức, ai ngờ lại có người đến gọi công công đi gấp. Lạc Thần Dụ đành vừa đọc sách, vừa tiện tay ăn trước hai miếng.
Nào ngờ chỉ vừa ăn xong chưa bao lâu, y đã cảm thấy choáng váng, rồi cả người mất hết tri giác, hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, trước mắt y chỉ toàn là bóng tối, dường như đang bị quấn trong chăn. Y mở to mắt muốn gọi người, nhưng không phát ra tiếng, thân thể cũng không thể nhúc nhích. Lúc ấy trong lòng vốn đã hoảng sợ, càng khiến y sợ hơn chính là cảm giác từ trong ra ngoài toàn thân đều bừng bừng nóng lên.
Đã đến tuổi này, dù chưa từng thực sự trải qua, nhưng cũng không phải không biết chuyện đời, y lập tức hiểu ra mình đã bị hạ dược.
Hoàng cung này vốn là nơi dơ bẩn đầy rẫy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chẳng có gì y chưa từng nghe. Nhưng lần này lại thật sự rơi xuống đầu mình, sao có thể không khiến y vừa sợ vừa giận?
Đặc biệt là một lát sau, y còn nghe thấy tiếng cửa mở. Bên giường lún xuống, dường như có người vừa nằm xuống, trên người lại mang theo nồng nặc mùi rượu.
Lúc ấy, Lạc Thần Dụ liền nghĩ, người tiến vào nhất định là kẻ có âm mưu với mình, muốn làm nhục mình.
Y tức giận đến nỗi hàm răng run lên, hận không thể liều mạng với người đó, cùng nhau chết chung. Nhưng loại thuốc kia khiến y không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm đó mặc cho người khác tùy ý làm gì thì làm.
Người bên cạnh hồi lâu cũng không có động tĩnh, trong lòng y dâng lên nghi hoặc. Chăn bị vén lên, sau đó y liền nhìn thấy diện mạo của người kia.
Tuy rằng khi đó vì tác dụng của thuốc mà ý thức y có chút mơ hồ, tầm mắt cũng không đủ rõ ràng, nhưng y vẫn nhận ra người đó là Trung vương Bạch Tố. Nhắc đến Trung vương, bản thân y trước đây từng từ xa nhìn thấy vài lần, nhưng chưa từng nói chuyện. Tại sao người đó lại muốn hãm hại mình?
Lạc Thần Dụ lúc ấy mơ hồ nhớ ra, trước kia từng nghe được trong cung, mấy cung nữ và thái giám đàm tiếu về Trung vương. Bọn họ đều nói người này yêu thích nam sắc, thậm chí còn có sở thích đặc biệt. Nghĩ đến ngoại hình mình cũng không tệ, chẳng lẽ vì vậy mà bị người này để mắt tới, muốn dùng cách này cưỡng bức mình?
Y không nghĩ tới Trung vương lại lớn gan như vậy, dù sao mình cũng là một hoàng tử. Nhưng nghĩ lại, một hoàng tử thất thế như mình thì là gì chứ? Bạch gia nắm quyền binh trong tay, chỉ sợ người này căn bản chẳng xem mình ra gì.
Lạc Thần Dụ trong lòng bốc lên lửa giận ngút trời, chỉ hận không thể xé xác kẻ mưu tính mình thành trăm mảnh. Khi ấy, y cố gắng trợn to mắt để giữ tỉnh táo, nhưng rất nhanh, cơn lửa trong cơ thể bùng cháy khiến ngay cả dung mạo người kia cũng không còn thấy rõ. Y phải cố cắn chặt môi mới có thể ngăn không cho những âm thanh khó chịu thoát ra.
Y cảm thấy luồng nhiệt đó sắp thiêu chết mình, mà đáng sợ hơn là lý trí cũng đang dần tan rã, khiến y tuyệt vọng vô cùng.
Chỉ là không ngờ, vòng vo như vậy, hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm. Người này không những không hại y, mà còn cứu y! Lạc Thần Dụ không khỏi thở phào, may mà người y gặp chính là Trung vương.
Tuy rằng trước đó y đã mất đi lý trí, nhưng sau khi tỉnh lại, một số ký ức rời rạc vẫn còn. Y nhớ rất rõ người nọ hình như đã nghe thấy có người bên ngoài, liền đưa y cùng rời khỏi đó. Rõ ràng có thể bỏ y lại, mặc kệ sống chết, nhưng người kia lại không làm vậy.
Quả nhiên không hổ danh là chiến thần Trung vương, thân thủ cực kỳ cường hãn. Mang theo y mà vẫn có thể trèo lên nóc cung điện. Có lẽ sợ y bị lạnh, người đó còn dùng chăn bọc lấy y. Tuy sau đó đánh ngất y, nhưng đó là bất đắc dĩ, điều đó khiến Lạc Thần Dụ càng nghĩ càng cảm kích.
Chỉ là trước khi bị đánh ngất, thân thể y đã hồi phục phần nào, nhưng lại mất kiểm soát, chỉ muốn dập tắt cơn hỏa trong người. Lạc Thần Dụ thật ra không nhớ rõ mình cụ thể đã làm gì, chỉ nhớ cảm giác mềm mại và mát lạnh trên môi đối phương, mỗi lần chạm vào đều có thể xoa dịu lửa nóng trong người y, khiến người ta muốn một lần lại một lần…
A!
Nghĩ đến đây, Lạc Thần Dụ đột nhiên ngồi bật dậy, gương mặt lập tức đỏ bừng như máu.
Trung vương hoàn toàn bị oan, người hạ dược cũng không phải cậu. Cậu còn cứu mình, vậy mà chính mình lại trở thành tên cầm thú vô lễ kia!
Nghĩ đến đây, Lạc Thần Dụ vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
Y xấu hổ vì chính mình, tức giận cũng vì chính mình. Nhưng qua cơn xấu hổ và tức giận, trong lòng y lại dâng lên một loại cảm xúc khó nói thành lời.
Từ nhỏ, Lạc Thần Dụ đã có dung mạo xuất chúng, đến khi trưởng thành lại càng tuấn mỹ vô song. Cho nên dù không có quyền thế, vẫn có không ít cung nữ lén đến, muốn tự dâng hiến. Nhưng y đều cự tuyệt, không có ai thành công.
Năm đó, khi mới bị hoàng đế hạ chỉ phải trở về cung, từng có một cung nữ trong hành cung cho rằng y sẽ nhanh chóng được sủng ái, nên muốn lấy lòng y. Người đó thậm chí mặc đồ mỏng manh, nửa đêm lén vào phòng y có ý quyến rũ.
Khi ấy y còn trẻ, nhìn thấy người đó chỉ mặc áo lót đứng trước mặt, thân thể phô bày hết, không những không cảm thấy mê hoặc, mà chỉ thấy chán ghét. Gương mặt đối phương vẽ vời lố lăng, ánh mắt tham lam, mùi hương nồng nặc trên người càng khiến y buồn nôn.
Cung nữ kia bị y đuổi đi, nhưng từ đó về sau, Lạc Thần Dụ như bị ám ảnh, trở nên vô cùng chán ghét chuyện đó. Cho nên đến tận tuổi này, y chưa từng thân mật với ai, thậm chí nghĩ đến cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng vừa rồi, cảm giác thân mật với Bạch Tố lại hoàn toàn khác. Người kia mang theo hơi thở mát lành, ánh mắt trong suốt sạch sẽ. Khi chia tay, nụ cười còn mang theo cảm giác ấm áp.
Nghĩ đến dáng vẻ của Bạch Tố, Lạc Thần Dụ không khỏi nhớ lại cảm giác môi chạm môi, ẩn ẩn cảm thấy lưu luyến không thôi.
Nhưng khi hoàn hồn lại, y liền toát mồ hôi lạnh.
Trung vương có ơn với mình, không trách cứ mình sau khi trúng dược hành động lỗ mãng đã là rộng lượng lắm rồi. Chính mình chưa nghĩ cách báo đáp, lại còn ở trong đầu suy nghĩ vớ vẩn về người ta.
Y sao có thể... sao lại có thể vô sỉ đến vậy!
Cố ép xuống hoảng loạn trong lòng, Lạc Thần Dụ chậm rãi nằm xuống, chỉ nghĩ lần sau gặp lại, nhất định phải tìm cơ hội trực tiếp hướng Bạch Tố tạ lỗi, tin rằng Trung vương sẽ không so đo với mình. Nhưng trước hết, y phải giữ được mạng sống của mình cái đã.
Ngó lơ cảm giác chờ mong được gặp lại Bạch Tố lần nữa, Lạc Thần Dụ nhìn miếng vải trong tay đã gần khô hẳn, liền đỏ mặt, cẩn thận gấp gọn rồi nhét dưới gối, mới cảm thấy hài lòng nằm xuống.
Trong lòng thầm nhủ, mình làm vậy... chỉ là để không quên ân tình ngày hôm nay.
Bên này, khi Lạc Thần Dụ dần chìm vào giấc mộng đẹp trong phòng, lại không biết rằng Bạch Tố bề ngoài thì đã rời đi, nhưng thực chất chỉ là vòng ra sau một đoạn, tìm một nơi yên tĩnh tránh mặt trong chốc lát, rồi lại quay lại.