Đây là phát sốt hả?
Bạch Tố nhíu mày, nhưng sau đó lại cảm thấy tình trạng của đối phương có chút không giống. Chắc là do loại thuốc X gì đó gây ra đi, nhưng ngàn vạn lần đừng là cái gì mà không cùng người giao hòa thì không giải được.
Bạch Tố từng xem qua một số tiểu thuyết ảo tưởng trên Tinh Võng, trong đó có không ít thiết lập kỳ ảo. Lúc xem thì đừng quá nghiêm túc, dù sao cũng chỉ là để giải trí thôi, thả lỏng một chút là được. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thật với mình thì đúng là cái hố thần thánh. Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Tố thoáng trở nên khó coi.
May mà 555 trong thức hải dường như nghe được tiếng lòng của Bạch Tố, vội vàng nhắc nhở cậu:
“Chủ nhân, đừng lo lắng cho mục tiêu, y chỉ là thể chất hơi yếu một chút. Loại thuốc này lại dùng hơi mạnh, tốt nhất bây giờ nên giúp y hạ nhiệt trước để y tỉnh táo lại một chút. Đợi y tỉnh rồi thì để y tự mình giải quyết là được.”
Nghe vậy, Bạch Tố thở ra nhẹ nhõm, nghĩ tới trong viện vừa khéo có một cái giếng, bèn vội vàng ra ngoài múc một xô nước trở lại, sau đó cởi áo ngoài của người trên giường ra.
Căn nhà này đã lâu không sử dụng, những chăn đệm vải vóc nhìn thấy đều đã cũ kỹ, trông không sạch sẽ cho lắm, trên người mình lại không có khăn có thể dùng. Bạch Tố đành phải xé một mảnh vạt áo của mình ra, sau đó chia thành hai nửa. Sau khi thấm nước giếng, một nửa đặt lên trán đối phương, nửa còn lại dùng để lau làn da lộ ra ngoài quần áo của nam nhân, giúp y nhanh chóng hạ nhiệt.
Có lẽ vì hiệu quả hạ nhiệt khá tốt, tình trạng của đối phương dịu đi phần nào, sắc mặt trông không khó chịu như trước, thậm chí còn có ý thức ngả người về phía mình.
Thấy vậy, Bạch Tố khẽ cong mày, động tác lau người không dừng lại. Một lúc sau thấy sắc mặt người kia không còn đỏ như trước nữa, cậu mới vươn tay đặt lên má Lạc Thần Dụ, muốn cảm nhận thử nhiệt độ cơ thể y.
Nhưng ai ngờ tay mình vừa đặt lên thì người trên giường đột nhiên mở mắt, sau đó vươn tay chộp một cái đã bắt lấy cổ tay cậu. Người kia dường như dùng hết toàn bộ sức lực, móng tay cũng cắm vào da thịt Bạch Tố. Cơn đau sắc bén khiến cậu không khỏi cau mày lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí lập tức trở nên có chút ngượng ngùng.
Thấy đối phương gắt gao nhìn chằm chằm mình, Bạch Tố muốn rút tay lại, nhưng phát hiện người kia nắm rất chặt, nếu giằng mạnh có thể làm đối phương bị thương. Bạch Tố đành hơi ngượng ngùng đưa tay còn lại lên sờ mũi, nói:
“Ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy khá hơn chưa?”
Lạc Thần Dụ nghe vậy hơi ngẩn ra, dường như không hiểu lắm thái độ của Bạch Tố, chỉ là y vẫn cứ nhìn chằm chằm Bạch Tố không rời.
Bạch Tố nhớ lại ánh mắt tràn đầy thù hận mà đối phương nhìn mình lúc trước, trong lòng thầm nghĩ người này không phải cho rằng mình đã hạ thuốc chứ?
Thế là cậu vội mở miệng nói:
“Thuốc trên người ngươi không phải do ta hạ, là có người tính kế cả ngươi lẫn ta. Ta bị người ta cố ý chuốc say rồi đưa vào căn phòng kia, may là tửu lượng không kém, kịp thời tỉnh lại, sau đó liền thấy được ngươi. Chỉ là ngươi bị hạ thuốc hình như hơi nặng, tuy ta đã giúp ngươi hạ nhiệt, nhưng trong chốc lát thuốc cũng không thể tan hết. Nếu ngươi đã tỉnh thì tự mình giải quyết một chút đi, ta ra ngoài một lát, khi nào khỏe rồi thì gọi ta.”
Nói xong, Bạch Tố liền vội vàng rút tay khỏi bàn tay đang nắm không chặt lắm của đối phương, rời khỏi phòng, để lại một mình Lạc Thần Dụ ngơ ngẩn nằm trên giường, dường như còn chưa hoàn hồn lại sau lời nói của Bạch Tố.
Chỉ là không lâu sau khi những đợt sóng nhiệt trong cơ thể lại dâng lên từng đợt, Lạc Thần Dụ cũng không còn tâm trí để ngẩn người nữa. Dù không muốn chấp nhận thế nào đi nữa, y cũng hiểu Bạch Tố nói là thật—thuốc trong cơ thể y chưa tan hết.
Gian nan ngồi dậy, dù đã đắp chăn, y vẫn có thể nhận ra rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể mình. Trong mắt Lạc Thần Dụ tràn đầy khuất nhục và phẫn hận, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, run rẩy vươn tay vào trong chăn.
Mãi cho đến khi trong phòng truyền ra một tiếng r*n rỉ, nam nhân mới thở hổn hển, nghiêng người cầm lấy miếng vải thấm nước bên cạnh để lau tay. Chỉ là khi nhận ra miếng vải đó là từ vạt áo bị xé xuống của người đang canh giữ ngoài cửa, trong mắt y thoáng hiện một tia phức tạp.
Thuốc trong người y vẫn còn tồn đọng đôi chút, toàn thân vẫn vô lực, nhưng ít nhất cũng không vì thuốc mà mất lý trí nữa. Y bèn lên tiếng với người ngoài cửa:
“Có thể vào rồi.”
Giọng nam nhân khàn khàn, Bạch Tố đứng bên ngoài nghe được liền đỏ ửng tai. Cậu bước vào phòng, ngửi được một mùi khí tức nào đó tràn ngập trong phòng, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ biểu cảm gì khác thường.
Thấy Lạc Thần Dụ vẫn còn nằm trên giường, sắc mặt đỏ ửng, Bạch Tố nhất thời không biết nên nói gì, ngược lại là người trên giường phá vỡ sự im lặng trước.
“Chuyện hôm nay, vẫn phải cảm ơn Trung Vương. Nếu không có ngươi, ta nhất định không tránh khỏi tai họa này.”
Lạc Thần Dụ cười khổ một tiếng, tuy rằng cảm thấy xấu hổ và tức giận vì rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng y nhớ rõ lời Bạch Tố đã nói cả hai đều bị tính kế trước đó, chỉ không biết mục tiêu thật sự là y hay Trung Vương.
Dù là vì lý do gì đi nữa, nếu không phải Trung Vương kịp thời tỉnh táo, để người khác phát hiện bọn họ ở chung phòng còn làm ra chuyện gì đó, thì với thế lực của Bạch gia, phụ hoàng thế nào cũng không phạt Bạch Tố quá nặng, còn bản thân y thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì.
“Đừng nói vậy!”
Bạch Tố nghe thấy đối phương nói thì vội vàng xua tay, không ngờ đối phương lại còn cảm tạ mình. Lập tức liền nói với Lạc Thần Dụ rằng, sau khi bọn họ bị đưa lên cùng một chiếc giường thì chẳng bao lâu sau Hoàng thượng và người trong yến tiệc cũng vội vàng chạy tới phòng bọn họ, nhất định là có người cố tình muốn hãm hại hai người họ.
Lạc Thần Dụ nghe vậy gật đầu, y cũng biết chuyện này không thể trùng hợp đến thế, chỉ là không biết rốt cuộc là ai muốn hại bọn họ?
“Ta vốn định đưa điện hạ về tẩm cung, chỉ là dạo gần đây ta không quen đường trong cung, hơn nữa trước đó ngươi vẫn luôn hôn mê, tại hạ cũng không biết ngươi vì sao lại trúng thuốc, lo lắng nếu cứ thế đưa ngươi về lại càng không an toàn, nên mới chọn chỗ hẻo lánh này. Nghĩ rằng bình thường nơi này cũng không có người ở, chờ điện hạ hồi phục thêm chút sức lực, ta sẽ lại đưa ngươi trở về.”
Lạc Thần Dụ là một hoàng tử không được sủng ái, từ nhỏ chịu nhiều lạnh nhạt cùng coi thường, đám triều thần đương nhiên cũng chẳng coi trọng y. Trước nay y chưa bao giờ nói chuyện với Trung vương, không ngờ Bạch Tố lại đối đãi với y lễ độ như vậy, không có chút coi thường nào.
Nam nhân nghe xong liền gật đầu, cũng không ra vẻ mạnh mẽ, dù sao hôm nay chuyện này là y mang ơn Trung vương. Không ngờ đối phương lại chu đáo đến thế, bản thân tự nhiên phải ghi nhớ ân tình này trong lòng, chỉ mong sau này có cơ hội báo đáp.
Nghĩ lại lúc trước mình cứ tưởng người này đang tính kế mình, trong lòng đầy phẫn nộ, chỉ nghĩ đến việc giết kẻ có ý đồ làm nhục mình. Giờ phút này tỉnh táo lại, đã biết rõ chân tướng, lại thấy vô cùng xấu hổ.
Lạc Thần Dụ len lén quan sát dáng vẻ Bạch Tố trước mặt, trong lòng lại càng không ngăn được rung động.
Bình thường chỉ nhìn Trung vương từ xa, chỉ thấy vóc dáng người ấy thẳng tắp oai phong, đứng nơi nào cũng như cây tùng cây bách. Giờ phút này khi lại gần mới phát hiện, dung mạo Bạch Tố lại tuấn tú đến vậy.
Tuy nước da có lẽ vì nhiều năm ở biên cương nên không trắng trẻo tinh tế, nhưng sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng. Đặc biệt là đôi mắt kiểm* to tròn rất có thần, đuôi mắt hơi hơi xếch lên, tăng thêm vài phần phong tình.
*Mắt kiểm: mắt một mí
Đôi mắt như vậy vốn dĩ dễ khiến người ta nghĩ là đa tình, nhưng có lẽ vì ánh mắt đối phương quá mức trong trẻo, ngược lại khiến người khác không dấy lên chút tâm tư nào. Nếu không tiếp xúc gần, căn bản sẽ không nhận ra người này rất dễ thân cận.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cảm thấy sức lực đã hồi phục hơn, dưới sự dẫn đường của Lạc Thần Dụ, Bạch Tố liền đưa y về lại tẩm cung.
Tuy rằng trước đó trên bản đồ cũng đã đại khái biết chỗ ở của Lạc Thần Dụ là nơi nào, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy biệt viện rách nát và hẻo lánh này, Bạch Tố vẫn không kiềm được cảm thán trong lòng. Quả nhiên hoàng tử không được sủng ái, e rằng sống còn không bằng cung nhân được sủng ái.
Lạc Thần Dụ cảm tạ Bạch Tố, y không phải không nghĩ đến chuyện mời Bạch Tố vào tẩm cung ngồi chơi. Dù sao nhiều năm như vậy, hiếm khi có người đối với y thể hiện thiện ý như thế, hơn nữa bản thân y cũng có mười phần hảo cảm với Bạch Tố.
Chỉ là nơi này là trong cung, vẫn còn nhiều điều bất tiện. Bản thân hiện tại lại thế lực mỏng manh, cũng không muốn chỉ biết nói lời cảm ơn suông. Chỉ có thể cẩn thận dặn dò Bạch Tố, nhắc cậu khi rời đi nhất định phải chú ý an toàn.
“Điện hạ yên tâm, thân thủ của ta chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện.” Bạch Tố cười cười, rồi xoay người rời đi.
Lạc Thần Dụ vẫn đứng đó, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Tố khuất hẳn mới xoay người bước vào đại môn của sân mình. Vừa bước vào cửa, liền thấy Vương công công đang sốt ruột chờ ở đó.
Vương công công thấy Lạc Thần Dụ liền lập tức tiến lên nói: “Ôi chao, điện hạ của ta ơi! Ngài rốt cuộc chạy đi đâu vậy? Lão nô chỉ ra ngoài một lát, trở về liền thấy ngài không còn nữa, làm lão nô lo muốn chết!”
Thấy sự quan tâm hiện rõ trên gương mặt Vương công công, lòng Lạc Thần Dụ cảm thấy ấm áp. Trong cung này, chỉ có Vương công công chăm sóc y từ nhỏ là thật lòng đối với y.
Y cũng không có ý định kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay cho đối phương nghe, Vương công công tuổi đã cao, không thể giúp được gì, nói ra cũng chỉ khiến ông thêm lo lắng. Chỉ lắc đầu nói: “Chỉ là thấy hôm nay trăng đẹp, muốn ra ngoài hít thở chút không khí thôi. Công công đừng lo, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Vương công công nghe vậy gật đầu, nhưng vẫn kiên quyết đưa Lạc Thần Dụ vào trong phòng trước.
Lạc Thần Dụ nhìn chiếc bàn sạch sẽ trống không, như vô tình hỏi Vương công công: “Công công, cái khay điểm tâm đặt trên bàn lúc trước đâu rồi?”
“Hả?” Vương công công nghe vậy mới quay đầu nhìn về phía bàn, thấy khay điểm tâm đưa tới khi trước quả nhiên đã biến mất, liền ngạc nhiên nói: “Cái đĩa bánh cua thịt kia rõ ràng lúc trước đặt ở đây, chẳng lẽ chủ tử còn chưa dùng đã bị ai lấy mất? Chủ tử thấy đói bụng sao, có cần lão nô lại đi lấy ít cháo đưa tới không?”
Lạc Thần Dụ lắc đầu, thầm nghĩ khay điểm tâm có vấn đề quả nhiên đã bị lấy mất, chỉ ôn hòa đáp: “Không cần đâu, ta đã ăn khay điểm tâm đó rồi, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Công công mau đi nghỉ đi.”
Vương công công nghe vậy, lúc này mới xoay người rời đi.
Lạc Thần Dụ cởi áo nằm xuống giường, nghĩ đến chuyện mạo hiểm hôm nay, từ tay áo lấy ra một mảnh vải đã gần khô. Đó là một mảnh được xé từ vạt áo của Bạch Tố, dùng để đắp lên trán y. Không hiểu sao, chính y lại như bị ma xui quỷ khiến mà mang nó theo về.