Khi Lạc Bác Giản trọng sinh, Lạc Thần Dụ vẫn chỉ là một vị hoàng tử yếu ớt không được sủng ái, mà bản thân gã khi đó cũng chưa từng vì những hành vi không hợp lẽ thường mà bị hoàng đế chán ghét.

Sau khi trọng sinh, người mà Lạc Bác Giản hận nhất không ai khác ngoài kẻ đã cướp ngôi vị hoàng đế từ tay gã — Lạc Thần Dụ, cùng kẻ đã dẫn binh đàn áp cuộc tạo phản của gã — Trung vương Bạch Tố. Gã hận đến mức mong Lạc Thần Dụ cùng Bạch Tố sống không bằng chết.

Nghĩ tới Tam hoàng tử tuy thân thể gầy yếu nhưng lại có diện mạo vô cùng xuất chúng. Mà Trung vương Bạch Tố đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia thất, trong kinh thành lan truyền tin đồn rằng tuy ‘cậu’ giỏi cầm binh đánh giặc nhưng lại yêu thích nam sắc, thậm chí còn đam mê những trò tra tấn kỳ dị.

Trung vương hiện đã hai mươi bảy tuổi, ‘tuổi đã cao’ nhưng vẫn chưa cưới vợ hay nạp thiếp, nhìn thế nào cũng không bình thường. Chưa hết, lúc trấn thủ biên cương còn có lời đồn rằng thường xuyên thấy trong phòng ‘cậu’ có một nam tử mặc y phục đẫm máu bị lôi ra ngoài trong tình trạng trọng thương.

Lạc Bác Giản dứt khoát lợi dụng tiệc trung thu, sai người dưới trướng chuốc rượu Bạch Tố cho đến khi ‘cậu’ say mèm, rồi sau đó lại hạ dược Lạc Thần Dụ, đưa hai người họ đến với nhau. Gã còn cố tình chậm trễ thông báo, mong rằng Bạch Tố trong cơn say sẽ hung hăng tra tấn Lạc Thần Dụ một phen. Gã muốn xem hai người từng là quân thần đồng lòng ở kiếp trước sẽ trở mặt thành thù ra sao.

Theo kịch bản ban đầu, sau sự việc, nguyên chủ và Lạc Thần Dụ bị phát hiện ở chung một phòng xiêm y không chỉnh tề, khiến hoàng đế giận dữ khi nhìn thấy. Vì kiêng kỵ thế lực nhà họ Bạch, hoàng đế không trừng phạt Trung vương, nhưng từ đó hoàn toàn ghét bỏ Lạc Thần Dụ.

Lạc Thần Dụ vốn không có chỗ dựa, lần này càng thêm cô thế, giúp Lạc Bác Giản yên tâm lớn mật mà tra tấn y. Gã đi theo con đường cũ của Lạc Thần Dụ, giành được sự yêu thích của hoàng đế, cuối cùng kế vị ngai vàng. Sau khi trở thành hoàng đế, gã lập tức đầu độc Lạc Thần Dụ rồi vu cáo Trung vương mưu phản, xét nhà họ Bạch và đày đi biệt xứ.

Chờ đến khi nữ chính trưởng thành ngôi hoàng đế đã đổi chủ từ lâu. Nếu như nói Lạc Thiệu Nguyên là kẻ vừa giả vờ dùng người, vừa ham mê hưởng lạc, thì Lạc Bác Giản lại là kẻ ngu xuẩn bất tài, chỉ biết nghe lời một phía. Gã ngạo mạn, tự đại, không chịu được một lời trái tai.

Dưới trướng gã là toàn bọn nịnh thần, quốc khố Đông Hoa ngày càng trống rỗng, binh lính trấn thủ biên cương nhiều năm liền bị cắt xén quân lương. Nữ chính Tô Mặc Nhiễm không có ‘bàn tay vàng’ bảo mệnh như Lạc Thần Dụ, dù lúc đầu phát triển khá thuận lợi, nhưng chẳng bao lâu đã bị ép gả cho một tham quan, tài sản cũng bị các thế lực khác chia năm xẻ bảy.

Từ đó, Đông Hoa quốc không thể gượng dậy. Lạc Bác Giản như ếch ngồi đáy giếng, vô cùng sợ hãi chiến sự. Nhưng dù gã hèn yếu đến mức phải cúi đầu trước Đại Nhạn, thì hai mươi năm sau, Đại Nhạn vẫn khởi binh, một lần là diệt sạch Đông Hoa. Lạc Bác Giản trên đường trốn chạy bị loạn tiễn của quân địch bắn chết.

Còn về người xui xẻo kia, chính là mục tiêu nhiệm vụ Tam hoàng tử Lạc Thần Dụ, người chưa kịp lên sàn diễn trong mạch truyện chính đã bị hại chết, hiện tại bản thân cậu cũng đã gặp rồi. Chính là người vừa bị cậu một chưởng đánh cho hôn mê này này.

Không ngờ người này lại đẹp đến vậy, mà kết cục lại thảm như thế.

Bạch Tố nhẹ giọng “xì” một tiếng. Tam hoàng tử vốn dĩ ở trong hoàng cung đã không được coi trọng, sau lại còn bị người hãm hại, cuối cùng chết thê thảm, quả thực khiến người ta đồng tình. Nhưng Bạch Tố chỉ đồng tình được chốc lát, vì cậu phát hiện, nếu bản thân không nhanh chóng hành động thì còn thảm hơn cả Lạc Thần Dụ.

Cậu xuyên vào nguyên chủ Bạch Tố đang bị Lạc Bác Giản nhắm làm đối tượng trả thù và hiện đang cùng Lạc Thần Dụ hôn mê này trở thành ‘huynh đệ cùng cảnh ngộ’ đúng nghĩa.

Tổ tiên nhà họ Bạch từng theo khai quốc hoàng đế chinh chiến bốn phương, được phong làm vương khác họ. Gia tộc này qua bao đời trung nghĩa, trấn thủ biên cương Đông Hoa suốt mấy chục năm, hi sinh vô số máu xương nơi sa trường.

Thế mà đến đời này, Trung vương Bạch Tố vừa kế thừa vương vị chỉ vừa dẫn quân đánh một trận kịch liệt với Đại Nhạn thì đã bị ba đạo chiếu thư triệu hồi về kinh.

Từ đó bị giam lỏng ở hoàng đô trên danh nghĩa là để dưỡng thương, thực chất là hoàng đế không còn tin tưởng Bạch gia, muốn đoạt lấy quân quyền.

Hoàng đế tưởng rằng chỉ cần gả công chúa đi hòa thân là có thể an tâm, nào ngờ Đại Nhạn lòng lang dạ sói, sao có thể dễ dàng buông tha cho miếng thịt mỡ Đông Hoa? Giờ chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Nếu không có Bạch gia trung thành tận tụy, giỏi dùng binh, quân lương mấy năm nay liên tục bị cắt giảm, binh sĩ không đủ mạnh, thì biên cương làm sao yên ổn được?

Bạch gia vốn đã tổn thất nặng nề vì liều chết giữ nước, hiện giờ dòng chính chỉ còn lại Bạch Tố và đệ đệ nhỏ tuổi là Bạch Sách. Bạch Sách chính là thiếu tướng quân gặp nữ chính một lần đã động lòng trong nguyên tác, cũng chính là nam chính của tiểu thế giới này.

Sau này, khi Bạch gia bị vu oan mưu phản, cả nguyên chủ và đệ đệ đều bị xử tử, thậm chí dòng họ bên cạnh cũng bị liên lụy, người chết kẻ lưu đày. Gia tộc trung liệt qua bao thế hệ, cuối cùng đến chút danh tiếng cũng không giữ được.

Bạch Tố bên này sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, biết rõ những lời đồn kia đều là bịa đặt. Nguyên chủ là kẻ thô lỗ, không hứng thú với văn chương, nhưng ‘cậu’ sống cô độc không phải vì thích nam nhân, mà là bởi vì năm xưa tận mắt thấy phụ thân chết trận, đau lòng đến tuyệt vọng, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương. Từ đó mỗi ngày chỉ chuyên tâm đọc binh pháp, luyện võ, rèn quân, thề phải báo thù cho phụ thân.

Còn lời đồn về nam tử trọng thương bị kéo ra từ phòng ‘cậu’, thực ra chỉ là một lần có thích khách từ nước địch trà trộn vào phủ mưu sát, bị Bạch Tố đánh trọng thương tại chỗ. Không hiểu vì sao, sự việc lại bị xuyên tạc thành vô số phiên bản thêu dệt khác nhau.

Tuy rằng có lời đồn đại nói ‘cậu’ yêu thích nam tử, lại còn có sở thích đặc biệt kỳ quái, Bạch Tố cũng từng nghe thuộc hạ phía dưới căm phẫn nói qua. Chỉ là bản thân ‘cậu’ lại không quá để tâm, thậm chí còn cố ý làm như không biết, mặc kệ lời đồn lan rộng. Dù sao thì, sau chuyện đó, những kẻ trước kia còn muốn kết thân thông gia với ‘cậu’ cũng dần rút lui, giúp ‘cậu’ bớt đi không ít phiền toái.

Nguyên chủ đổi lấy thân phận không phải để cầu công đức, mà là để cầu nguyện vọng. Nguyện vọng của ‘cậu’ chính là hy vọng có thể giữ yên biên quan, và không để người nhà họ Bạch phải chịu bất hạnh oan khuất.

Muốn bảo vệ Bạch gia thì khỏi cần nói, nhưng đến lúc này mà vẫn còn nhớ đến chuyện trấn thủ biên quan, chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến Bạch Tố cảm thấy Lạc Bác Giản đến cuối cùng bị mất nước mà bị loạn tiễn bắn chết thật là quá tiện nghi cho gã!

Bạch Tố bên này bắt đầu suy nghĩ về mối liên hệ giữa Lạc Thần Dụ và cảnh ngộ của bản thân, mà vở kịch dưới kia thì vẫn còn đang tiếp diễn.

“Không phải nói Trung Vương xông vào đây sao? Người đâu rồi?” Lạc Thiệu Nguyên nổi giận quát cung nhân vừa bẩm báo.

Người cung nhân đó nghe vậy, lập tức quỳ sụp xuống đất run rẩy, vừa dập đầu vừa nói: “Nô tài đáng chết, nô tài thật sự có thấy có người xông vào. Chỉ là đêm nay trời tối quá, nô tài… nô tài có lẽ là nhìn nhầm!”

Hiền phi liếc mắt nhìn cung nhân đang quỳ dưới đất kia, đúng là người trong cung mình, liền nheo mắt lại. Nghe xong lời giải thích, lại thấy Đức phi vội vã đến, cùng với Đại hoàng tử sắc mặt khó coi đang nhìn chằm chằm vào phòng, trong lòng liền hừ lạnh. Trong bụng đã hiểu rõ chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan đến hai mẹ con kia.

Trong lòng bà thấy phiền, đang muốn làm khó cung nhân kia, thì nghe Đức phi ra vẻ quan tâm mà nói: “Nghe nói muội muội bên này có chuyện, làm tỷ tỷ đây cũng lo lắng không thôi. Tuy rằng trong phòng không có ai, nhưng cũng không dám chắc người đó không trốn ở nơi khác. Nếu như có kẻ xấu thật thì biết làm sao bây giờ? Vẫn nên điều tra kỹ khu vực xung quanh, như vậy mới yên tâm được! Đây cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của muội muội!”

“Phụ hoàng, mẫu phi nói có lý. Tuy tên nô tài này có thể là nhìn lầm, nhưng vì sự an toàn trong cung, vẫn nên điều tra một lượt mới ổn.”

Đại hoàng tử cũng vội vàng phụ họa theo, một bên thầm nghĩ hai người này, một thì dùng thuốc, một thì chuốc rượu, cho dù có trốn đi cũng chắc là vẫn còn quanh đây. Biết đâu chừng lục soát lại có thể tìm ra thật.

Hoàng đế nghe vậy liền gật đầu, cũng không phản đối. Nhưng dù sao cũng phải nể mặt Hiền phi, nên chỉ sai thị vệ đi điều tra xung quanh thiên điện. Bạch Tố nhìn những thị vệ đó hành động bài bản mà dò xét khắp nơi, chỉ đành giữ nguyên vị trí không nhúc nhích để tránh gây chú ý. Mãi cho đến khi đám thị vệ kia lui binh, cậu mới hơi thả lỏng một chút. Thấy nơi này không phát hiện bất kỳ tung tích nào, lúc này phụ thân Hiền phi là lão An Quốc hầu mới đứng ra, vừa vuốt chòm râu bạc trắng vừa nói:

“Khởi bẩm bệ hạ, thật ra khi nãy lão thần có mơ hồ thấy Trung Vương sau khi uống rượu say thì hình như hướng về phía cổng cung mà đi, có thể là do không chịu nổi tửu lượng mà đi trước về phòng. Chỉ là lúc ấy bóng người mơ hồ, mắt lão thần cũng không còn tốt lắm, nên không dám chắc, cũng không tiện bẩm báo.”

“Thật sao?!” Lạc Thiệu Nguyên nghe xong lời An Quốc hầu nói thì càng thêm cảm thấy bị lừa, liền tức giận nghiêm phạt cung nhân kia, sai người kéo đi xử lý, sau đó lại trấn an Hiền phi vài câu mới giận dữ rời đi.

Chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi, Bạch Tố mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhờ có ký ức nguyên chủ, cậu liền nhận ra lão An Quốc hầu kia.

An Quốc hầu có giao hảo với phụ thân nguyên chủ, phụ thân nguyên chủ từng cứu ông ấy một mạng. Sau đó, An Quốc hầu thường xuyên lén chuyển lương thảo từ thuế ruộng tới tiền tuyến, lần này e rằng ông cố ý nói như vậy để giúp cậu che giấu.

Cậu lại chờ thêm một lúc, thấy xung quanh không còn ai tuần tra mới mang theo người trong lòng nhảy xuống từ nóc nhà, trong lòng thầm cảm thán cái lợi của võ công.

Bạch Tố trước đây là người sở hữu thể chất và tinh thần lực đạt cấp 3S đỉnh cao chiến lực, thực lực khỏi cần phải bàn. Chỉ là hiện giờ đến thế giới nhỏ này, cậu không thể giữ lại thể chất vốn có, tinh thần lực dường như cũng bị hạn chế, may là kỹ xảo chiến đấu vẫn còn đó.

Ban đầu còn tưởng rằng đến thế giới nhiệm vụ sẽ phải làm người thường, nhưng giờ được kế thừa ký ức nguyên chủ, lại biết thêm nhiều công pháp võ học mà trước đây chưa từng tiếp xúc mới hiểu người thường thực ra cũng có vô hạn tiềm năng.

Thử vận dụng khinh công nhảy xuống, không ngờ thật sự lại có cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt đến thế. Cũng phải kể đến thân thể nguyên chủ vốn đã được rèn luyện lâu ngày nơi chiến trường, được hệ thống khôi phục lại mới có hiệu quả như vậy.

Bạch Tố rất hài lòng, chỉ là nhìn Lạc Thần Dụ trong lòng lại có chút khó xử. Đây là mục tiêu nhiệm vụ của mình, không thể ném sang một bên không lo.

Cậu ôm có chút mỏi tay định đặt người xuống, nhưng đối phương vẫn còn hôn mê, đành phải nửa ôm lấy eo để nam nhân tựa lên người mình. Nguyên chủ cao tám thước*, trong thời đại này vốn không nhiều người cao như thế, vậy mà Lạc Thần Dụ khi đứng thẳng lên lại còn cao hơn cậu một chút.

*Cao 8 thước = khoảng 1m80–1m90, tùy cách tính.

Hoàng cung thế nào Bạch Tố không quen thuộc, tuy rằng dựa vào năng lực của 555 có thể có được một phần bản đồ của hoàng cung, tìm được chỗ ở của Tam hoàng tử. Nhưng Lạc Thần Dụ hiện tại không rõ bị hạ thuốc thế nào, biết đâu lại chính là người thân cận bên y ra tay. Nếu vậy, đưa người về trong trạng thái không tỉnh táo thế này lại càng không an toàn.

Thế là cậu đành phải đưa người đến một phòng hạ nhân hẻo lánh, nơi này dường như đã lâu không có ai ở, nhìn quanh cũng hiếm thấy người qua lại, cỏ dại ở cửa mọc dài cả thước. Chỉ là Bạch Tố cũng không cảm thấy lạ, hoàng cung lớn như thế, kiểu gì chẳng có vài góc chết đầy rẫy truyền thuyết rùng rợn khiến người ta không muốn đến gần. Còn cậu thì không sợ.

Trong phòng phủ đầy bụi bặm, nhưng may là đồ đạc thường ngày vẫn còn, giường chăn linh tinh cũng tạm dùng được, thậm chí trong sân còn có một giếng nước.

Bạch Tố nhìn chiếc giường lâu ngày chưa có người nằm, may mà bản thân có mang theo chăn, liền trải ra rồi đặt người nằm lên. Chỉ là vừa mới đặt xuống đã nghe đối phương khẽ r*n rỉ khó chịu, hình như đang tỉnh lại.

Cậu thắp lên ngọn đuốc tàn trong phòng, lại phát hiện gương mặt Lạc Thần Dụ đỏ bừng bất thường. Đưa tay chạm thử, lại thấy nóng đến mức như muốn bỏng tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play