Bạch Tố cảnh cáo người trong lòng ngực, nhưng rõ ràng đối phương chỉ khôi phục thể lực, ý thức thì vẫn còn mơ hồ. Người nọ cảm nhận được Bạch Tố tiến sát lại gần, lại đột nhiên ngẩng đầu hôn cậu một cái. Mà cái hôn này, lại còn hôn ngay trên môi cậu.

Bạch Tố lập tức cứng đờ cả người, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Nụ hôn đầu không còn nữa rồi!

Sau đó, thừa lúc Bạch Tố đang ngẩn ra, người kia lại tranh thủ hôn thêm mấy cái nữa.

Thế là xong, nụ hôn thứ hai, thứ ba cũng không còn!

Mãi đến khi Bạch Tố phản ứng lại, dùng tay che miệng y lại, đồng thời dùng sức đè người kia xuống, đối phương mới không thể làm tiếp được nữa. Nhưng ánh mắt mà người nọ nhìn Bạch Tố lại giống như muốn nuốt chửng cậu.

Tư thế thế này, Bạch Tố thật sự chưa từng trải qua. Cậu cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân: Nụ hôn đầu tiên kiểu gì cũng mất thôi, mà người này có gương mặt như vậy, thật ra mình cũng không thiệt.

Hơn nữa, cậu cảm thấy bị một đại soái ca từ trong ra ngoài đều hợp gu mình nhìn chằm chằm như thế, cũng thật là... sảng khoái. Chỉ là tình huống hiện tại hơi khó xử một chút.

Thế là, Bạch Tố mang theo vài phần ngượng ngùng, vung tay đánh ngất người kia.

Lúc này, cậu cuối cùng cũng có thời gian tiếp nhận sơ lược cốt truyện của tiểu thế giới này.

“Tiểu Ngũ, có thể bắt đầu truyền cốt truyện.”

“Đã nhận lệnh!” Trong thức hải, hệ thống 555 có hình dáng mèo con xám xịt vừa nghe được mệnh lệnh của Bạch Tố liền lập tức lắc lư thân thể mềm mại, giơ hai cái móng nhỏ lên bắt đầu truyền cốt truyện vào đầu Bạch Tố.

Bạch Tố vốn đến từ một thế giới tinh tế tương lai, là thượng tướng trẻ nhất của đế quốc, có tiền đồ vô cùng sáng lạn. Từng có người tin rằng, cậu sẽ trở thành nguyên soái trẻ nhất trong lịch sử đế quốc. Nhưng tất cả những điều ấy đã chấm dứt trong một trận chiến với Trùng Tộc.

Để bảo vệ quân đội phía sau và người dân đế quốc, cậu cuối cùng lựa chọn tự bạo cùng với nữ hoàng Trùng Tộc đồng quy vu tận. Không ngờ rằng sau khi chết, linh hồn cậu không tan biến mà lại một lần nữa tỉnh lại và phát hiện mình đang ở một nơi gọi là Cục Quản lý Vị Diện.

Theo lời người phụ trách Bạch Hi nơi đó thì bọn họ thực chất là đang sống trong một hệ thống có vô vàn tiểu thế giới tràn ngập linh khí. Cục Quản lý Vị Diện phụ trách quản lý những thế giới ấy, còn thế giới mà cậu từng sống, chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Bạch Tố vì phẩm chất kiên cường cùng ý thức trách nhiệm mạnh mẽ nên được lựa chọn. Họ hy vọng cậu có thể trở thành một thành viên của Cục Quản lý Vị Diện.

Theo lời của Bạch Hi, trước đây nơi này từng bị phá hoại, dẫn đến rất nhiều thế giới xuất hiện lỗ hổng. Vì vậy cần vô số nhiệm vụ giả đến trợ giúp tu bổ những lỗ hổng đó. Do phương pháp tu bổ khác nhau còn được chia thành nhiều bộ phận.

Bọn họ hy vọng Bạch Tố đảm nhiệm vai trò tiến vào các tiểu thế giới, trợ giúp những đại lão vốn nên trưởng thành làm ‘bàn tay vàng’ của nhân vật chính nhưng lại bị hãm hại thành tiểu đáng thương, giúp họ bước lên đỉnh cao, đưa thế giới bị kẻ xuyên không, trùng sinh làm loạn quay trở lại quỹ đạo.

Nói ngắn gọn, cậu chính là ‘bàn tay vàng’ cứu vớt ‘bàn tay vàng’…

Mà phương pháp tiến vào tiểu thế giới chính là tìm một cơ thể ở thế giới đó sẽ không ảnh hưởng đến nhân vật chủ tuyến để thay thế. Khi thay thế, thân thể ký chủ sẽ do hệ thống tái tạo, lúc đó mới có thể đảm bảo sự dung hợp hoàn hảo giữa linh hồn và cơ thể.

Dĩ nhiên, người được chọn để thay thế thường đều là những người chẳng sống được bao lâu. Họ sẽ giao dịch với Cục Quản lý Vị Diện, lấy thân phận của mình để đổi lấy công đức, cầu mong có được một cái kết trọn vẹn ở kiếp sau. Dĩ nhiên cũng có không ít người mang theo tâm nguyện chưa hoàn thành, không cần công đức, chỉ muốn hiểu rõ tâm nguyện ấy.

Nhiệm vụ giả phần lớn thời gian sẽ dựa theo ý nguyện của nguyên chủ mà hoàn thành tâm nguyện đó. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm tích lũy, điểm này có thể đổi phần thưởng. Nếu đủ điểm, thậm chí có thể trở về thế giới ban đầu thuộc về mình.

Lúc trước khi hy sinh trên chiến trường, Bạch Tố thật ra còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi. Phải biết tuổi thọ trung bình của con người trong thế giới tinh tế là khoảng hai trăm tuổi, cho nên cậu coi như là tuổi xuân chết yểu.

Tuy nhiên cậu cũng không có gì tiếc nuối, dù sao cậu là cô nhi. Dù có bạn bè, nhưng không có người yêu hay người thân. Việc hy sinh để bảo vệ chiến hữu và nhân dân đế quốc, Bạch Tố cho rằng rất xứng đáng.

Tuy vậy, cậu cũng không từ chối lời mời từ Cục Quản lý Vị Diện. Cậu cảm thấy vô cùng hứng thú với nơi thần kỳ đột ngột xuất hiện này. Vì vậy sau khi đồng ý, Cục Quản lý Vị Diện liền ràng buộc cho cậu hệ thống 555, đồng hành và trợ giúp cậu hoàn thành các nhiệm vụ sửa chữa thế giới.

Một lúc sau, Bạch Tố đã tiếp nhận xong cốt truyện cũng mới biết được tuy mình đang ở hoàng thành, mà người bên dưới còn là hoàng đế và cung phi. Nhưng trên thực tế, tiểu thế giới này cốt truyện chủ yếu lại đi theo lộ tuyến làm ruộng.

Nhân vật chính của thế giới này là một cô gái tên Tô Mặc Nhiễm, nữ chính cả đời thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn diễn giải khái niệm vận may cuộc đời.

Tô Mặc Nhiễm sinh ra trong một gia đình giàu có ở nông thôn. Nghe nói khi nàng chào đời, bầu trời đầy ráng mây ngũ sắc, ai ai cũng bảo nàng là tiên nữ hạ phàm, vì vậy rất được Tô gia cưng chiều. Người nhà Tô gia lương thiện, mà nữ chủ cũng như người nhà mong đợi. Từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh, rất hiểu chuyện và được yêu quý.

Nữ chính không thích kiểu sống cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước của những cô gái khuê phòng, nàng thích đọc sách, làm văn, còn yêu thích cả nông nghiệp và thương nghiệp. Tuy rằng Tô gia giàu có nhưng ở nông thôn thì không nhiều quy củ đến vậy. Họ cũng không gò bó sở thích của Tô Mặc Nhiễm, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Tô Mặc Nhiễm sống trong thời đại mà Đông Hoa vừa mới yên bình trở lại chưa bao lâu. Khi ấy, Đông Hoa vừa trải qua một trận chiến thảm khốc với Đại Nhạn quốc, kết thúc không lâu, cuối cùng Đông Hoa giành được chiến thắng. Thế nhưng, Đông Hoa vì vậy cũng gần như tiêu hao hết quốc khố, thương vong vô số.

Mấy năm gần đây, đất nước nghèo khó, phải rất vất vả mới có thể bước vào thời kỳ hòa bình, đúng lúc là thời điểm trăm nghề chờ phục hồi. Tuy rằng tân đế Lạc Thần Dụ là người tài đức sáng suốt, nhưng quốc gia đã cạn kiệt trong nhiều năm, rất khó để có thể chấn hưng một cách nhanh chóng.

Tô Mặc Nhiễm dần dần trưởng thành, nàng rất thích nghiên cứu nông nghiệp, lại có đầu óc kinh doanh. Tô gia vốn là gia tộc làm nông kết hợp buôn bán, của cải sung túc, còn nữ chính thì nhờ sự thông minh và tài trí mà không ngừng chế tạo ra các loại nông cụ mới, gia tăng sản lượng lương thực, lại còn giúp Tô gia nghĩ ra rất nhiều phương pháp kiếm tiền.

Đồng thời, nàng mang trong lòng tình yêu thương rộng lớn, không ngừng đem kinh nghiệm nông nghiệp do bản thân nghiên cứu được truyền dạy cho người khác, lại còn mở rộng thương nghiệp giúp cho càng nhiều người được ăn no mặc ấm. Nàng luôn vô cùng kính trọng những chiến sĩ bảo vệ biên cương, đem tiền bạc cùng rất nhiều vật tư mà bản thân kiếm được không chút do dự hiến dâng cho tiền tuyến.

Chỉ là cây cao thường đón gió. Tuy rằng nữ chính đã làm được rất nhiều việc tốt, gia tộc của nàng lại ngày càng giàu có. Nhưng Tô gia lại không có bối cảnh vững chắc, có trong tay sản nghiệp lớn như vậy khó tránh khỏi trở thành mục tiêu dòm ngó của kẻ khác.

Nhiều thế lực đều muốn đưa Tô Mặc Nhiễm về dưới trướng mình, thậm chí còn muốn lợi dụng quyền lực ép nàng phải kết hôn. Chỉ là bọn họ không hề biết hành động của nữ chính đã sớm lọt vào mắt xanh của tân đế. Y công khai khen ngợi những cống hiến của nàng, thậm chí còn tuyên bố rằng dù là nữ tử cũng có thể lập nên đại nghiệp.

Hoàng đế mở đường, y trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của nữ chính. Tô Mặc Nhiễm vô cùng cảm kích Thánh Thượng, càng thêm tận tâm tận lực phát triển nông nghiệp và thương nghiệp, khiến cho Đông Hoa ngày một phồn vinh.

Nhân dân và các tướng sĩ nơi biên ải đều vô cùng biết ơn nàng. Về sau, khi nàng đích thân áp tải lương thảo đến biên cương thăm huynh trưởng đang canh giữ nơi ấy, nàng và một vị thiếu tướng quân nơi đó vừa gặp đã yêu, hai người cùng nhau viết nên một đoạn giai thoại.

Chỉ là hiện tại cốt truyện chính của tiểu thế giới này còn chưa bắt đầu, nữ chính cũng vừa mới chào đời không lâu, vẫn chỉ là một đứa trẻ còn đang chảy nước mũi. Nếu nói về thời điểm cốt truyện chính thức bắt đầu, ít nhất cũng phải mười năm nữa. Thế nên việc đưa bản thân đến thế giới này quá sớm như vậy có phải là có chút không ổn không?

Bạch Tố nghĩ như vậy, liền cất tiếng hỏi:

“Không hề sớm đâu, ký chủ. Ngài quên rồi sao? Nhiệm vụ của ngài chính là cứu vớt bàn tay vàng của nữ chính đấy!” Long Miêu chớp đôi mắt đen bóng, vung một móng vuốt nhỏ lên nói.

555 nhắc nhở Bạch Tố, lúc này cậu mới lại mở cốt truyện ra xem một lần nữa, từ đó chuẩn xác xác định rằng bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính Tô Mặc Nhiễm chính là tân đế Lạc Thần Dụ.

Rốt cuộc nếu không có hoàng đế che chở, thì cho dù nàng có tài cán đến đâu, cũng chỉ là một nữ nhi của thương nhân bình thường, sợ rằng sớm đã bị những kẻ thèm muốn sản nghiệp nhà nàng nuốt sống đến xương cốt cũng không còn.

Lão hoàng đế Lạc Thiệu Nguyên ngu dốt vô năng, mấy năm sau bị tửu sắc làm hao mòn thân thể, sớm qua đời. Mà lúc đó, Tam hoàng tử Lạc Thần Dụ sẽ kế vị ngai vàng.

Tân đế Lạc Thần Dụ hoàn toàn khác với Lạc Thiệu Nguyên, y anh minh thần võ, yêu dân cần chính, đối với quan lại tham ô không hề nương tay. Chỉ trong vài năm sau khi kế vị, triều đình liền trở nên sáng sủa, quan ngôn luận cũng dám can gián thẳng thắn.

Có người dưới trướng trình bày công trạng của nữ chính trước mặt Lạc Thần Dụ, y không hề vì đối phương là nữ tử mà coi thường, ngược lại còn cảm thấy Tô Mặc Nhiễm là người có đại tài. Đối với những việc nàng làm, y đặc biệt khen ngợi, thậm chí còn phong nàng làm huyện chúa*. Cũng nhờ đó mà nữ chính mới có thể buông tay phát huy, khiến cho Đông Hoa nhanh chóng giàu mạnh.

*Huyện chúa: Tước hiệu ban cho nữ nhi của vương gia, địa vị dưới công chúa nhưng cao hơn quý nữ bình thường

Dưới sự trị vì của Lạc Thần Dụ, quốc gia ngày càng phát triển. Đến khi nữ chính về già, Đông Hoa đã trở thành quốc gia phú cường, là một thời đại thái bình thịnh trị.

Tất nhiên, đó là kết cục khi cốt truyện nguyên bản không bị phá hủy. Nhưng vấn đề ở chỗ, tiểu thế giới này đã xuất hiện lỗ hổng, Tam hoàng tử Lạc Thần Dụ vốn nên kế thừa ngai vàng lại hoàn toàn không thể ngồi lên ngôi hoàng đế, ngược lại còn rất nhanh bị hãm hại đến chết.

Mà nguyên nhân dẫn đến kết cục đó là vì Đại hoàng tử Lạc Bác Giản trọng sinh.

Lạc Bác Giản vốn là con của Đức phi, tính cách kiêu căng, luôn coi thường người khác. Hoàng hậu không có con, Lạc Bác Giản là người con trai lớn nhất, mẫu phi lại có thân phận tôn quý, cho nên gã luôn cho rằng ngai vàng là vật trong tay mình.

Còn Tam hoàng tử Lạc Thần Dụ lại chỉ là con của một cung nữ, người mẹ ấy đã chết vì khó sinh ngay khi sinh ra y. Từ nhỏ, y sống trong cung không được yêu thương, lại càng không được hoàng đế sủng ái.

Cho nên không ai có thể ngờ rằng một hoàng tử bị coi thường như thế lại có thể bất ngờ cứu giá trong một lần săn bắn, khiến hoàng đế chú ý. Y còn hợp tác với Hiền phi, nghĩ mọi cách lấy lòng hoàng thượng, cuối cùng đánh bại mọi người, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Ban đầu Lạc Bác Giản vì không cam lòng nên đã nổi dậy tạo phản, cuối cùng thất bại và bị ban chết tại phủ. Chỉ là gã không ngờ rằng, chén rượu độc gã uống vào bụng lại không khiến gã thật sự chết đi, mà còn trọng sinh trở về mấy năm trước…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play