Một trận hò reo rộn ràng lại nối tiếp một trận, vang như sóng nước dâng trào, tiếng cười đùa phấn khích lan khắp sân mã cầu. Tạ Vân Sơ mệt đến toàn thân rã rời, ngồi trên lưng ngựa mà thân mình lay động theo từng nhịp thở. Trong khi ấy, Vương Di Ninh xúc động tới mức rơm rớm nước mắt, chẳng buồn quan tâm đến vết thương trên cánh tay, liền giơ tay lên che lại rồi chạy thẳng đến bên nàng.
“Sơ nha đầu, ngươi giấu tài cũng khéo quá rồi!” – Nàng vừa cười vừa kêu lên, như thể gặp được tri kỷ trong trận mưa hoa.
Mồ hôi thấm vào khóe mắt Tạ Vân Sơ, hóa thành từng giọt nóng hổi lăn xuống gò má. Ánh tà dương ráng đỏ, nhưng cũng chẳng thể rạng rỡ hơn khuôn mặt nàng lúc này. Gò má ửng hồng, hơi thở còn chưa ổn định, nàng ngẩn ngơ đáp lại một câu:
“Thật sao?”
Thanh âm có chút ngây thơ, lại mang theo sự chân thành chưa kịp giấu đi.
Vương Di Ninh đưa tay đón lấy, Tạ Vân Sơ liền đỡ lấy cổ tay nàng mà nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Hai vị tiểu thư xiêu vẹo tựa vào nhau, vừa ôm vừa tự trấn an, mượn lực để đứng vững.
Cách đó không xa, Dương Tích Yến che lấy cổ tay đã sưng vù, đứng ngây như tượng đá, sắc mặt trắng bệch, tựa như không thể tin nổi mình lại thua một cách thảm hại như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play