Từ ngày thành thân tới nay, thê tử chưa từng rời phủ quá xa, mọi lần ra ngoài đều bị giữ lại lo liệu việc nhà, chưa hề được theo chàng rong ruổi bốn bể. Nay dù thế nào cũng nên đưa nàng theo, vậy nên Vương Thư Hoài liền hướng nhị lão gia bẩm:
“Nếu tổ phụ đã ra lệnh cấm túc cho nhị phòng, ắt không thể làm trái. Nếu để Tạ thị ra mặt cầu xin, e là sẽ bị liên lụy theo.”
“Về việc hầu hạ phụ mẫu, dạo gần đây nhị đệ muội vẫn luôn ở nhà phụ giúp, lại thêm khi xưa Tạ thị mang thai Kha tỷ nhi, cũng chưa từng được nghỉ ngơi ngày nào. Theo ta thấy, tứ đệ muội thân thể khoẻ mạnh, hẳn sẽ không vì chuyện con nối dõi mà làm khó dễ.”
Kỳ thực, Tạ Vân Sơ vốn đã chẳng muốn lưu lại. Dù Khương thị hay nhị lão gia có nói gì đi nữa, nàng cũng sẽ nghĩ cách để được rời đi. Giờ đây Vương Thư Hoài chịu thay nàng lên tiếng, tự nhiên càng tốt hơn.
Hứa Thời Vi mặt mày tái nhợt, lệ vương trên hàng mi, đôi mắt dần trở nên mờ mịt.
Nhị lão gia trông thấy, chỉ biết thở dài, bởi lời Vương Thư Hoài quả thật không sai. Nếu Tạ Vân Sơ có thể gánh vác chuyện nhà, thì Hứa Thời Vi cũng vậy. Chỉ là, tứ tức phụ ngày thường trông đáng thương yếu đuối, sao sánh bằng Tạ thị đoan trang ổn thỏa... Nhưng cũng không thể bởi Tạ thị làm tốt mà để nàng gánh vác mãi. Dù gì thì lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, ông nhất thời không nói lại Vương Thư Hoài.
Huống hồ trong phủ nhiều bà tử, nha hoàn như thế, việc gì phải bắt tứ tức phụ nhọc công nhọc sức? Cũng chỉ là dăm ba lời quản lý mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT