Thực ra, ngay khi trở lại xe ngựa, Vương Thư Hoài đã hỏi qua Tạ Vân Sơ chuyện xảy ra hôm đó. Nàng chỉ mỉm cười bảo, Tiêu Hoài Cẩn là người hiểu chuyện, đã rõ ràng mọi thứ, ắt sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Nhị lão gia lại không dễ dàng an tâm như thế.
Trở về thư phòng, Vương Thư Hoài trầm ngâm suy nghĩ. Dù xét theo tình hay lý, hắn đều nên gặp mặt Tiêu Hoài Cẩn một lần. Hôm sau, hắn liền cho người đưa thiệp mời Tiêu Hoài Cẩn tới uống trà ở Hồng Hạc Lâu.
Hồng Hạc Lâu là một trà lâu nổi tiếng nằm ngoài cửa Đông Hoa, đối diện xa xa với Ánh Giang Hồng – một trà lâu khác. Hai nơi này thường xuyên cạnh tranh nhau, cũng coi như có chút duyên nợ.
Sau buổi trưa, Vương Thư Hoài chờ đợi nơi nhã gian cạnh cửa sổ, chẳng bao lâu đã thấy Tiêu Hoài Cẩn đến.
Hai người từng cùng khoa thi, nhưng cũng chỉ có vài lần sơ giao. Dù nay là thông gia, Tiêu Hoài Cẩn vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chủ động gần gũi. Vương Thư Hoài vốn cũng không quen biết nhiều, khi ấy hắn còn ở Hàn Lâm Viện làm Biên Tu, thì Tiêu Hoài Cẩn vẫn đang đợi được thuyên chuyển từ Lại Bộ. Mãi đến gần đây mới được điều sang Công Bộ xem chính vụ, cũng chưa rõ có được lưu lại lâu dài hay không.
Sau một hồi chào hỏi khách sáo, Vương Thư Hoài rót một chén trà thay rượu, nâng lên kính hắn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play