Tạ Huy nghe lời kia xong liền nghẹn một bụng tức, cảm thấy như bị đập mạnh vào ngực. Lời ấy chẳng khác nào bảo hắn từ nay về sau chẳng còn quyền quản giáo Tạ Vân Sơ nữa sao?
Tạ Vân Sơ cũng không ngờ Vương Thư Hoài lại gan to đến mức dám đối chọi với phụ thân nàng. Nàng khẽ kéo tay áo phu quân, ý muốn hắn dịu lời một chút. Nào ngờ Vương Thư Hoài chẳng những không thu lại, lại còn đưa tay nắm trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt Tạ Huy, khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai. Nàng khẽ giật giật muốn rút tay, song lại bị chàng nắm chặt, đành thôi.
Đúng lúc này, Tạ Vân Hữu vốn đang nghe lén ngoài cửa, ung dung thò nửa cái đầu vào, cười cợt nói một câu:
“Phụ thân, người ở Quốc Tử Giám dạy người chưa đủ hay sao mà còn muốn về nhà dạy dỗ tỷ tỷ? Nữ nhi xuất giá tòng phu, tỷ tỷ đã có trượng phu, người quản không được nữa đâu.”
Tạ Huy tức đến bật người, thuận tay vớ lấy cái trản trên bàn ném về phía cửa. Tạ Vân Hữu lại đã học được mấy chiêu công phu từ Tề Vĩ, liền dễ dàng giơ tay bắt lấy, còn lắc lắc trêu ngươi, khiến Tạ Huy tức đến trợn mắt giậm chân.
Thấy không khí thêm phần căng thẳng, Tạ Vân Sơ liền cáo từ phụ thân, kéo Vương Thư Hoài ra khỏi thư phòng.
Ra đến sân, Vương Thư Hoài bảo nàng đứng đợi ngoài cửa một chút, chàng muốn nói riêng với Tạ Vân Hữu đôi lời. Đúng lúc Vân Sương tới tiễn nàng, Tạ Vân Sơ cùng nàng đứng tán gẫu trong chính sảnh, chờ khoảng nửa khắc, Vương Thư Hoài mới từ trong bước ra. Nàng vội chạy lại nghênh đón, khẽ liếc nhìn phía sau thì thấy Tạ Vân Hữu cúi đầu đứng im lặng, gương mặt nghiêm túc khác hẳn dáng vẻ ngông nghênh mọi khi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play