“Thôi thì cứ nghe theo ý ngươi vậy, vốn dĩ hôm qua ta đã dò hỏi qua ý tứ của Tạ tế tửu, người đã thuận tình. Có điều Tín Vương đã đích thân thỉnh cầu Bệ hạ, ta khó lòng không đến trước mặt Bệ hạ mà trình bày rõ ràng. Hôm nay trời không đẹp, thân thể Bệ hạ cũng có phần khó chịu, nhanh thì ngày mai mới có thể ban chỉ.”
Vương Thư Hoài nghe vậy trong lòng khẽ chấn động, nhưng cũng đành nén xuống xúc cảm.
Hiếm khi xuất cung, chàng ngước mắt nhìn sắc trời âm u. Trận mưa vừa qua, mây đen dần tan, trong không khí vẫn vương chút hơi ẩm lạnh lẽo.
Nghe nói Tạ Vân Sơ không ở trong phủ, Vương Thư Hoài nào còn tâm trí trở về, lại càng chẳng có lòng dạ nào xử lý công vụ nơi nha môn. Ngay lập tức, chàng thúc ngựa phóng thẳng về hướng Tạ phủ.
Chẳng cầu gì nhiều, chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một lần cũng đã đủ, quan trọng hơn là đề phòng Tín Vương dở trò thủ đoạn.
Nào ngờ ngựa vừa tới một con hẻm nhỏ gần Tạ gia, chàng đã trông thấy một thân ảnh quen thuộc đang bị Tín Vương chặn lại nơi góc tường.
Người kia khoác áo choàng màu cam vàng, bên trong là váy lụa thủy hồng mềm mại, búi tóc có phần rối loạn, tựa như vừa trải qua một phen kinh hoảng. Hai tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, tuổi còn nhỏ, run rẩy che chở cho chủ tử mình. Mắt hạnh long lanh, váy áo phiêu dật trong gió thu, cảnh tượng kia khiến xuân hoa thu nguyệt cũng phải nhạt màu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play