Tính tình Vân Sơ vốn ôn hòa, lại đơn thuần lương thiện, đâu từng có tâm cơ đối đáp với người ngoài? Nghĩ đến Tạ Vân Tú tâm tư hiểm độc, bao toan tính ngấm ngầm muốn hãm hại nàng, lòng Vương Thư Hoài liền thắt lại, đau đớn như dao cắt.
Nếu để kẻ ấy dễ dàng chết đi, chẳng phải quá tiện nghi cho nàng ta ư?
Minh Quý nhìn chủ tử hồi lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nhắc nhở:
“Gia, bên Tạ gia vừa sai người tới phủ dò hỏi. Sợ rằng Tạ tế tửu chẳng mấy chốc sẽ biết nhị tiểu thư còn ở trong phủ chúng ta. Ý gia định xử trí thế nào?”
Nếu Vương Thư Hoài đích thân xử trí Tạ Vân Tú, chẳng những tổn hại lễ pháp, mà còn gây điều tiếng. Huống hồ nàng kia dù sao cũng là muội muội vợ mình, máu mủ nhà họ Tạ, không thể để mất mặt Tạ gia ngay giữa kinh thành.
Ngón tay chàng vuốt nhẹ ly trà trên án, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo:
“Nếu đưa nàng về Tạ gia, cùng lắm chỉ bị nhốt từ đường. Làm thế thì dễ dàng quá. Ta không cam lòng để nàng chết thanh thản như thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play