Sau khi Trưởng công chúa rời đi, trong Vương phủ, Vương Thư Hoài như hổ được sổ, trong tay không còn ai ngăn trở, quyền thế cứ thế cuộn trào không dứt.
Đôi mắt chàng ánh lên ánh sáng mãnh liệt, như có ngọn lửa âm ỉ đang thiêu đốt tận đáy đáy tâm can.
“Sơ nhi,” – giọng chàng trầm thấp, mang theo sủng nịch cùng hứa hẹn chưa từng có – “Từ nay về sau, chỉ cần ta còn có một phần phong quang, liền có ngươi một phần thể diện. Không ai dám cho ngươi sắc mặt khó coi nữa.”
Lời ấy, có lẽ là lời ngọt ngào nhất mà Vương Thư Hoài từng nói qua trong hai đời người.
Một lời ấy như mũi tên xuyên vào trái tim đã quen lạnh nhạt của nàng. Tạ Vân Sơ mím môi không đáp, trong lòng như bị khơi dậy muôn vàn cảm xúc, chua xót xen lẫn ngọt ngào, cuối cùng chỉ đành giấu cả vào trong mắt, hóa thành một ánh sáng liễm diễm nơi đuôi mày, mông lung lặng lẽ chảy trôi.
Nàng giơ tay, dịu dàng nắm lấy cánh tay vững chãi của chàng, hỏi khe khẽ:
“Ngươi… không mệt sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT