Ngoài rèm châu, một người đứng đó. Ánh mắt người ấy như xuyên qua tầng sa mỏng, lặng lẽ rơi trên thân ảnh nàng.
Một thân y bào màu tro nhạt, thêu hoa văn trúc ngầm, dáng đứng hiên ngang, tư thế uy nghi lẫm liệt, chính là Vương Thư Hoài.
Song Tạ Vân Sơ không buồn để ý. Một ngày một đêm lăn lộn đã khiến thân thể nàng uể oải rã rời, nàng dựa hờ vào lưng nệm, như mỹ nhân say xuân, mơ màng phảng phất chẳng để tâm điều gì.
Xuân Kỳ thoáng thấy Vương Thư Hoài liền mau mắn vào trong, nhanh tay thu dọn tạp vật trong phòng.
Chốc lát sau, Vương Thư Hoài vén rèm tiến vào.
Tạ Vân Sơ nghe được tiếng động, chậm rãi nghiêng mặt nhìn về phía hắn. Ánh mắt nàng thanh nhuận như suối trong, không còn vẻ mệt mỏi vừa nãy, chỉ thấy ý vị nhàn nhạt mà trầm tĩnh.
Hắn vừa rời đi không lâu, trong tiền sảnh nhị lão gia đề nghị dời bài vị lão phu nhân ra từ đường, khiến nàng phút chốc nghĩ đến bản thân. Nếu là đời trước… có lẽ giờ khắc này, nàng cũng chỉ còn là một bài vị lạnh lẽo, cô tịch nằm giữa đường hương khói nhà họ Vương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT