“Đây là chuyện gì? Lão phu vừa bước vào đã khiến các ngươi khó chịu đến thế sao?”

Giọng nói uy nghiêm vang lên, cả sảnh đường lập tức lặng như tờ.

“Phụ thân nói vậy thật oan cho chúng con.” Nhị lão gia nghẹn ngào, dẫn đầu quỳ xuống, giọng trầm khàn: “Con nhớ phụ thân không thôi, nên trong lòng mới nghẹn lại.”

Những người còn lại cũng không dám cất tiếng, vội vàng quỳ sát đất. Mỗi khi nhị lão gia nói những lời như thế, quốc công gia thường sẽ nguôi giận. Con trai bị uất ức, làm cha sao có thể không động lòng.

Quả nhiên quốc công gia chỉ khẽ hừ một tiếng, phất tay:

“Đứng lên cả đi.”

Không thấy Vương Thư Hoài đâu, quốc công gia cũng không lấy làm lạ. Thằng bé vốn điềm tĩnh, đang ở tuổi hăng hái, chắc chắn bận rộn công vụ.

Nhưng... Vân Sơ đâu?

Lần này ông vội vã trở về phủ đều là có lý do. Không thấy bóng dáng Tạ Vân Sơ, sắc mặt quốc công gia càng thêm khó coi.

“Hoài ca nhi tức phụ đâu?”

Nghe câu hỏi ấy, Khương thị thoáng giật mình. Nàng cẩn thận liếc trộm sắc mặt phụ thân chồng, thấy ông mặt mày âm trầm, rõ ràng đang động giận, trong lòng bỗng hả hê. Nàng liền nhân cơ hội bẩm báo:

“Hồi phụ thân, dạo gần đây tính tình con dâu Hoài ca nhi càng lúc càng bướng bỉnh. Nửa tháng trước lấy cớ bệnh tật, nàng đã không còn vào thượng phòng thỉnh an, hầu hạ cha mẹ chồng...”

Nhị lão gia nghe đến đó đã thấy có điều chẳng ổn, khẽ kéo ống tay áo thê tử ra hiệu đừng nói thêm. Ông biết phụ thân mình ghét nhất cảnh trong nhà vạch lá tìm sâu. Con dâu có sai sót, bậc trưởng bối còn phải tìm cách che giấu, Khương thị cứ thế tố cáo chỉ chuốc thêm tội.

Nhưng Khương thị như đang mở cờ trong bụng, chẳng buồn để ý. Hiếm khi bắt được lỗi của Tạ Vân Sơ, nàng phẫn nộ kể lể:

“Con dâu họ Tạ kia còn dám từ chối dự tiệc mừng thọ của phụ thân, bỏ về Tạ gia mấy ngày chẳng chịu quay lại, mọi việc trong nhà đều ném cho tam đệ muội lo liệu, ngay cả hài tử cũng mặc kệ. Con sai người đón nàng về, nàng còn dám không chịu! Thật đúng là coi trời bằng vung!”

Vừa dứt lời, trong phòng tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ tiếng kim rơi. Đậu Khả Linh cùng Hứa Thời Vi thì len lén mím môi, mang theo mấy phần hả hê.

Quốc công gia nheo mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm Khương thị. Tạ Vân Sơ gả vào phủ quốc công mới hơn một năm, tính nết thế nào, ông rõ rành rành. Dù không thường ở nhà, nhưng ông không phải kẻ bịt tai.

Ông khẽ khoát tay, ra hiệu cho đám người nhị phòng lui ra, chỉ giữ lại nhị lão gia cùng thê tử. Sau đó, ông gọi một tiểu đồng thân cận tới hỏi thăm tình hình của Tạ Vân Sơ dạo gần đây.

Tên tiểu đồng ấy cẩn thận thuật lại từng chuyện một: nàng bệnh nên mời đại phu, rồi phải về Tạ gia lo liệu tiệc mừng thọ, đến cả việc Khương thị sai người đến mắng mỏ, dọa không cho nàng trở lại cũng kể rõ ràng.

Nghe xong, sắc mặt Khương thị tái mét. Lúc này nàng mới hiểu cha chồng lợi hại đến mức nào, vội vàng cúi đầu im bặt.

Quốc công gia thất vọng nhìn trưởng tử cùng trưởng tức:

“Ta tuy già, nhưng mắt vẫn chưa mờ. Nàng là đích trưởng tức của phủ quốc công, là dâu trưởng của nhà này, chứ không phải nô bộc để các ngươi sai bảo. Ngươi bảo nàng phải kề cận hầu hạ, vậy chính ngươi sao không đích thân hầu hạ cha mẹ chồng? Đã là bậc trưởng bối, miệng còn dám nói không cho nàng trở về, thử hỏi nàng còn biết để mặt mũi ở đâu?”

Ông vốn có chuyện gấp cần tìm Tạ Vân Sơ, không thể trì hoãn thêm.

“Ta lệnh cho các ngươi lập tức đi Tạ gia, tự mình đón nàng trở về cho ta!”


Nhị thái thái Khương thị gần như khóc cạn nước mắt từ Thanh Huy điện bước ra. Tìm một góc vắng người, nàng trút giận lên Đậu Khả Linh:

“Ngươi ngày thường cũng coi như lanh lợi, hôm đó ta chẳng qua nói một câu trong cơn tức giận, sao ngươi không biết ngăn ta lại? Làm hại ta mất mặt trước phụ thân chồng!”

Sau đó nàng lập tức sai Đậu Khả Linh đi tìm đại nãi nãi Miêu thị của đại phòng, mời nàng cùng đi đón Tạ Vân Sơ về phủ.


Tại Tạ gia, Tạ Vân Sơ đang ngồi nơi cửa sổ lầu thêu, tay cầm chén trà thơm, thong thả lật xem sổ sách.

Lục di nương đã giao cho nhị thẩm Lê thị xử trí, Lê thị bằng lòng ra tay, nàng tất nhiên vui vẻ rũ bỏ chuyện này. Lời phụ thân dặn dò, nàng cũng đã ghi chép lại toàn bộ tài sản Lục di nương từng lén chiếm.

Một lát sau, người gác cổng chạy tới bẩm báo:

“Nhị thái thái của Vương phủ cùng đại nãi nãi và tam nãi nãi tới thăm.”

Nhanh như vậy sao?

Tạ Vân Sơ chậm rãi đặt chén trà xuống, đứng dậy bước ra ngoài nghênh tiếp.

Trên đường, Hạ An khẽ hỏi:

“Sao lần này cả đại nãi nãi cũng tới?”

Xuân Kỳ đáp nhỏ:

“Còn gì nữa, chắc chắn là muốn nhờ đại nãi nãi khuyên nhủ nãi nãi của chúng ta trở về thôi.”

Miêu thị là chính thê của đại gia bên đại phòng, sống nhờ trong phủ quốc công đã lâu. Tính tình nàng cởi mở, lại có cảm tình với Tạ Vân Sơ, nên hai chị em dâu thường xuyên qua lại. Trước đây khi Tạ Vân Sơ cáo ốm, Miêu thị đã đến thăm vài lần.

Ra đến tiền sảnh, Tạ Vân Sơ nhìn thấy Khương thị cùng hai vị chị em dâu.

Khương thị sắc mặt cứng ngắc, cố lắm cũng không nặn nổi một nụ cười. Đậu Khả Linh thì bị bà bà trút giận, khuôn mặt cũng chẳng khá hơn. Chỉ có Miêu thị là tươi cười đầy mặt, bước tới nắm tay nàng.

Đoàn người được dẫn vào phòng lão thái thái.

Đến trước mặt lão thái thái, Khương thị bày ra vẻ đoan trang, thong thả cất tiếng:

“Bỗng dưng phải hủy bỏ tiệc mừng thọ, chúng ta làm thông gia cũng thấy băn khoăn, nên cố ý đến thăm, muốn biết lão gia Tạ gia hiện giờ thế nào?”

Lão thái thái mỉm cười, giọng ôn hòa:

“Làm phiền quốc công gia, lại còn khiến thông gia thái thái phải để tâm, Tạ gia thật thấy hổ thẹn. Chẳng qua đêm đó vội vàng trở về muộn, lại chẳng may ngã bệnh, đến giờ vẫn chưa dậy nổi. Chuyện này thật khó tránh, mong thông gia thái thái rộng lòng tha thứ.”

Khương thị cùng lão thái thái lễ phép trò chuyện, Miêu thị nhân cơ hội kéo Tạ Vân Sơ ra ngoài, đi đến một góc vắng.

Đại nãi nãi vừa nhìn nàng vừa thở dài, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn bội phục:

“Muội thật lợi hại, rốt cuộc học được bản lĩnh gì mà ép được quốc công gia đích thân ra mặt vì mình thế?”

Tạ Vân Sơ khẽ cười:

“Tẩu tẩu đừng nói quá. Là tổ phụ thương yêu vãn bối thôi.” Trong lòng nàng nghĩ, chắc cũng nhờ lần trước làm bổ huyết cao cho trưởng công chúa mới có chút hiệu quả.

Miêu thị liếc nàng một cái, kéo tay nàng thân mật hơn:

“Hảo muội muội, tổ phụ đã biết muội chịu ấm ức, còn đích thân răn dạy nhị thẩm. Muội cũng đừng để bụng nữa. Nàng đã chịu đến tận nơi, xem như biết mềm, muội cũng rõ tính nàng rồi, đừng khó xử làm gì. Bậc thang đã dọn sẵn, muội theo ta về phủ thôi.”

Quốc công gia đã lên tiếng, Tạ Vân Sơ sao có thể không về?

Hơn nữa, nàng đoán lần này hẳn có liên quan đến bệnh tình của trưởng công chúa, nàng không dám trì hoãn thêm.

Uống xong hai ngụm trà, nàng liền cùng Khương thị và mọi người trở về phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play