Tám năm ròng rã, Tạ Vân Sơ chưa từng than khổ một lời, cũng chẳng oán trách đất trời.

Bởi nàng là trưởng tức trong phủ, nên tất thảy gánh vác đều là trách nhiệm nàng tự nguyện nhận lấy.

Dẫu có mệt nhọc, có chua cay, nhưng nàng vẫn cảm thấy là đáng.

Cho đến ngày hôm nay, khi hay tin bản thân vẫn còn sống sờ sờ ra đó, mà người trong nhà đã vội vàng rước “kế thất” vào cửa, gọi người ta là “tân chủ mẫu”, thì trái tim nàng như bị một đạo sét đánh ngang trời, cả hồn vía đều như diều đứt dây, lặng người chẳng thốt nên lời.

Chẳng lẽ tám năm khổ luyện, chỉ để làm nền cho người khác khoác áo cưới?

Chẳng lẽ tám năm lặng lẽ hy sinh, đổi lại chỉ là vai trò một món đồ có thể thay thế bất cứ lúc nào?

Nàng đã từng tin rằng cha mẹ chồng thương yêu nàng, chị em dâu hoà thuận, vợ chồng thuận ý, mẫu từ tử hiếu… nhưng nay ngẫm lại, tất cả chẳng qua chỉ là trò hề một vai nàng tự diễn.

Mọi người ung dung hưởng thụ công sức nàng bỏ ra, rồi đến khi thấy nàng không còn giá trị, liền một cước đá văng đi không chút thương xót.

Tạ Vân Sơ bật cười, mà chẳng rõ là đang cười người, hay cười chính mình.

Nàng gắng gượng căn dặn Xuân Kỳ:

“Ta sợ là… không trụ được nữa rồi. Ngươi hãy tự mình đi tìm Vương Thư Hoài… ta muốn gặp chàng, gặp lần cuối cùng thôi.”

Nàng nhất định phải gặp người ấy, tận mắt nhìn, tận miệng hỏi cho ra nhẽ.

Xuân Kỳ đỏ hoe đôi mắt, đưa tay bịt miệng, quay người chạy đi trong nước mắt.

Trước mắt Tạ Vân Sơ thoáng chao đảo, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt, đem tất cả xót xa giấu kín trong lòng, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Khi mở mắt ra lần nữa, nàng thấy nơi cách đó không xa có đặt một bình trà tử sa ánh vàng lấp lánh, cổ họng khô khốc khiến nàng không kìm được, vươn cánh tay gầy guộc run rẩy định với lấy.

Chợt, một bàn tay trắng trẻo mịn màng nhẹ nhàng đưa tới, ngăn nàng lại. Bên tai nàng vang lên một giọng nói trong trẻo mà ngọt ngào:

“Tỷ tỷ khát sao? Để muội hầu trà tỷ nhé.”

Tạ Vân Tú nhẹ nhàng rót một chén trà, đưa sát miệng nàng.

Nàng mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng trong, ánh nhìn như hồ ly khẽ cong thành một vòng duyên dáng. Nhìn kỹ, nụ cười ấy chẳng có bao nhiêu thân thiết, chỉ còn lại vài phần ôn hòa đầy ý vị.

Tạ Vân Sơ mở to mắt, ánh nhìn trống rỗng tựa như lối hầm tối, cứ thế nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Tú, chẳng hề chớp mắt.

Lục thị - kế mẫu của nàng – vẫn thường lấy lý do chăm sóc mà đưa Tạ Vân Tú vào phủ đã mấy ngày nay. Nàng ấy lui tới chủ viện như chốn quen thuộc, giờ vào tận phòng nghỉ cũng không còn là điều bất ngờ.

Nàng nghiến răng, cố gắng giữ cho giọng nói bình thản:
“Đã bao lâu rồi?”

“Hửm?” – Tạ Vân Tú hơi nhíu mày, làm bộ không hiểu.

Tạ Vân Sơ tựa đầu lên gối, miễn cưỡng giữ chút khí độ cuối cùng của người chủ mẫu, ánh mắt lạnh lùng mà hỏi:

“Bao năm qua vẫn không chịu gả, rốt cuộc là đánh chủ ý này từ bao giờ?”

Thân thể Tạ Vân Tú khẽ run lên, như bị chạm đúng điều cấm kỵ, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Nàng ngồi xuống đối diện Tạ Vân Sơ, ánh mắt trở nên xa cách, thản nhiên đáp:

“Ngay từ lần đầu gặp huynh ấy, muội đã thích.”

Giọng Tạ Vân Sơ khựng lại nơi cổ họng, nghẹn đắng như vừa nuốt phải ruồi muỗi. Nàng đã chẳng còn nhớ rõ Tạ Vân Tú gặp Vương Thư Hoài lần đầu là khi nào, mà Tạ Vân Tú cũng chẳng định kể lại chi tiết, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, trông đến là đắc ý.

“Tỷ tỷ à, nay thân thể tỷ đã đến lúc tận cùng rồi. Nếu là người thông minh, nên sớm thu xếp mọi việc, tìm một người đáng tin cậy chăm sóc Kha Nhi với Hủ Nhi, sao phải tỏ vẻ không cam tâm như thế?

Nếu đã là người khác, chi bằng là muội. Ít ra muội sẽ xem hai đứa nhỏ như con ruột mà thương yêu. Hơn nữa, hai đứa trẻ vẫn luôn thân thiết với muội, lão gia và phu nhân cũng tin tưởng muội, muội gả vào phủ, hẳn chỉ có điều tốt lành.”

Lời nàng nói khiến Tạ Vân Sơ nghẹn ngào không thốt nổi nên lời.

Nàng trước nay nghiêm khắc với con, hai đứa nhỏ đối với nàng kính nhiều hơn thân, ngược lại với Tạ Vân Tú – người dì nhỏ hay lui tới mang theo quà bánh, đồ chơi – lại rất gần gũi.

Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ tất cả đều là kế mưu từ trước?

Chẳng lẽ Lục thị chịu để con gái mình thanh tu trong thư viện suốt bao năm, không phải vì không ai hỏi cưới, mà là chờ đợi thời cơ chiếm lấy vị trí của nàng?

Tạ Vân Sơ nghĩ đến đây, trái tim như bị bóp nghẹn, cơn giận cùng hối hận như thiêu đốt lồng ngực, khiến nàng suýt bật khóc. Nhưng bao năm làm chủ gia, nàng nào chịu để yếu thế trước kẻ khác. Cuối cùng, những uất nghẹn chỉ hóa thành những cơn ho rời rạc. Thân thể gầy guộc như cánh ve trong gió, run rẩy không ngừng, hồi lâu sau mới cố gắng cất được một câu:

“Dẫu… cha mẹ chồng ưng thuận ngươi, Kha Nhi và Hủ Nhi bị ngươi mê hoặc… nhưng Vương Thư Hoài… chàng sẽ không đồng ý.”

Chàng là người luôn đặt quy củ lên hàng đầu, đã khắc trong máu thịt. Dẫu chàng không còn tình cảm, cũng sẽ không vì thế mà đón “kế thất” khi thi thể nàng còn chưa lạnh.

Ít nhất, chàng cũng nên vì nàng mà giữ tang tròn một năm.

Tạ Vân Tú tựa như đã nhìn thấu tâm tư nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc, cười duyên dáng:

“Phu nhân đã dặn, một năm này sẽ để muội ở lại phủ, thay tỷ chăm sóc hai đứa nhỏ. Một năm thôi mà, muội không để tâm. Quan trọng là tâm ý của tỷ phu, tỷ nói có đúng không?

À, suýt nữa quên nói với tỷ, hôm qua tỷ phu về phủ thỉnh an, phu nhân đã nhân đó nói ra ý định này trước mặt mẫu thân và tỷ phu. Tỷ đoán xem, tỷ phu có phản ứng gì?”

Ngón tay Tạ Vân Sơ chợt siết chặt tấm đệm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Vân Tú, không nói lời nào.

Tạ Vân Tú mỉm cười rạng rỡ:

“Tỷ phu chẳng hề phản đối.”

Trong lòng Tạ Vân Sơ như có một sợi dây đàn bị kéo căng rồi chợt đứt phựt một tiếng.

Thảo nào đêm qua, chàng đứng trước cửa phòng nàng thật lâu, cuối cùng cũng không bước vào.

Nàng hiểu chàng. Nếu không ưng thuận, chàng sẽ dứt khoát từ chối, chứ không chọn cách im lặng. Mà không phản bác… tức là đang cân nhắc, hoặc đã ngầm gật đầu.

Vợ còn chưa nhắm mắt, đã nghĩ đến chuyện tái giá, há chẳng phải bạc tình?

Hay… chàng đã thật lòng để ý Tạ Vân Tú?

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Tạ Vân Sơ tắt lịm. Thân mình nàng đổ vật xuống giường đất, lời chưa kịp nói hóa thành máu nghẹn nơi cổ họng, ánh nhìn dần dần tán loạn.

Tạ Vân Tú thấy nàng như vậy, chỉ khẽ thở dài một hơi. Nàng đứng dậy, lấy khăn trắng lau mặt cho tỷ tỷ, miệng thì thầm:

“Tỷ à, cớ gì phải khổ vậy? Tám năm qua, tỷ chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng tỷ phu không có tỷ thì không sống nổi, yêu tỷ sâu nặng lắm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play