Lục di nương năm xưa từng vì nàng mà đứng ra lo liệu mọi việc trong viện.
Nàng cùng đệ đệ từ y phục đến từng đường kim mũi chỉ đều do một tay Lục di nương may vá; cơm canh thuốc thang cũng đều do chính tay bà chuẩn bị. Thậm chí, mỗi khi phụ thân trách mắng đệ đệ vì việc học không tiến bộ, Lục di nương luôn là người vội vàng quỳ gối cầu xin, che chở cho đệ đệ, sẵn sàng để con trai mình chịu thay tội chỉ để bảo vệ hắn.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bà thật giống như một vị Bồ Tát nhân từ, hiền đức vang danh khắp nhà.
Bà ôn nhu săn sóc, như muốn bù đắp cho Tạ Vân Sơ phần tình thương của mẫu thân đã khuất. Vì thế, trong lòng nàng vẫn luôn thầm nhắc nhở bản thân: một giọt ân tình cũng phải báo đáp bằng cả dòng suối.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Lục di nương ăn mặc vải thô cũ nát, bận rộn sớm tối, nàng đã đem toàn bộ số bạc hàng tháng mình nhận được giao cho bà quản lý.
Khi Lục di nương vì muội muội Tạ Vân Tú mắc bệnh đậu mùa mà quỳ trước mặt nàng, khẩn cầu nhường lại sân viện rộng lớn vốn thuộc về đích trưởng nữ, Tạ Vân Sơ đã không chút do dự mà đồng ý, cúi mình nhường chỗ.
Nàng có gì, muội muội đều có; nàng không có, muội muội vẫn có.
Nàng vẫn luôn ghi nhớ ân tình ấy, tín nhiệm Lục di nương không một chút giữ lại.
Nhưng nào ngờ, tất cả chỉ là quỷ kế của mẹ con Lục di nương. Bà khom lưng, cúi đầu để lấy tiếng hiền đức, nhu thuận, dùng bề ngoài từ bi để giành lấy sự tin tưởng của nàng, rồi dần dần chiếm được sự tán thành và kính trọng của cả Tạ gia. Từng bước, từng bước một, bà giống như tằm ăn lá, từ địa vị thứ thiếp mà mưu cầu đến vị trí chính thê. Điều khiến nàng không ngờ nhất chính là dã tâm của bà càng lúc càng lớn, thậm chí còn toan tính đến vị trí chính thất của phu quân Vương Thư Hoài.
Chỉ với gương mặt tưởng như lương thiện ấy, bà đã một lần nữa đem niềm tin của nàng giẫm nát dưới chân.
Tạ Vân Sơ một mình lặng lẽ điều chỉnh cảm xúc, rồi mỉm cười như không có gì khác lạ, hướng về phía Lục di nương:
“Gió lớn thế này, di nương tuy là thứ thiếp, nhưng ta vẫn luôn coi ngài như trưởng bối. Há có đạo lý trưởng bối phải đứng chờ ngoài cửa?”
Chẳng phải là dối trá thôi sao? Ai lại không biết diễn như vậy.
Lục di nương nghe vậy, ánh mắt thoáng lóe lên tia lệ quang:
“Đại tiểu thư coi trọng ta như thế, thật là phúc phận của ta. Mau theo ta vào trong, ta sẽ nấu món canh gà nấm kỷ tử mà con thích. Trông con gầy quá, phải bồi bổ lại mới được.”
Lời nói dịu dàng như thể tình thân ruột thịt.
Hai người cùng bước vào.
Lục di nương vẫn định như xưa nắm tay Tạ Vân Sơ, nhưng nàng lại thản nhiên buông tay xuống, không cho bà cơ hội.
Phụ thân Tạ Huy xưa nay ít khi tham dự chính sự, chỉ ham ngâm thơ, sưu tầm đá quý và hoa lạ. Bước qua đại môn, là hòn giả sơn chặn ngang, vòng qua dãy đá mới đến chính sảnh của Tạ phủ. Khác với vẻ uy nghi rộng lớn của phủ Quốc Công, Tạ phủ lại nổi tiếng tinh xảo, thanh nhã; nơi nào cũng toát ra nét nhu hòa, khí độ thâm sâu.
“Phụ thân có ở trong phủ không?” nàng hỏi.
“Vẫn còn ở Quốc Tử Giám,” Lục di nương đáp. “Nghe nói triều đình đang gấp rút tu chỉnh bộ ‘Vẩy cá đồ sách’, phụ thân chọn vài học trò trợ lực cho Hàn Lâm Viện. À phải, ta còn nghe tin cô gia sắp đi Giang Nam nhậm chức. Đại tiểu thư à, tuy không phải do ta sinh ra, nhưng ta xem con còn thân thiết hơn cả nha đầu Tú. Cô gia tiền đồ rộng mở, con cũng được thơm lây.”
Nói đến đây, Lục di nương khẽ đưa khăn tay chấm khóe mắt, dáng vẻ như vô cùng vui mừng vì nàng.
Tạ Vân Sơ nhẹ giọng hỏi:
“Tú nhi vẫn còn ở Giang Châu sao? Có gửi thư về không? Bao giờ mới định hồi kinh?”
Nhờ sự giúp đỡ của phụ thân, cậu ruột của Tạ Vân Tú đã mở được một thư viện ở Giang Châu, từ đó Lục gia nghèo khó cũng một bước thành danh vọng. Hai năm trước, Giang Châu thư viện thậm chí có tới hai người đỗ tiến sĩ, trong đó có Vương Thư Hoài, danh tiếng vang dội khắp nơi. Tạ Vân Tú cũng theo học ở đó, trở thành một trong những tú nữ tài sắc của Giang Châu.
Nhắc tới nữ nhi, ánh mắt Lục di nương ánh lên vẻ trìu mến:
“Nha đầu ấy làm sao ngoan ngoãn được như con, cứ bướng bỉnh chẳng chịu trở về.”
Tạ Vân Sơ mỉm cười, giọng trầm tĩnh:
“Không thể cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Năm nay nàng cũng đã mười sáu, nên sớm định cho nàng một mối hôn sự tốt, giữ lại kinh thành phụng dưỡng phụ thân và di nương.”
Lục di nương thoáng sững người, nụ cười cứng lại, rồi lắc đầu:
“Thôi thôi, phụ thân con cưng chiều nó quá mức, ta cũng chẳng dám quyết.”
Qua một con hẻm nhỏ, bước vào cánh cửa hình tròn, đã đến trước một viện tường trắng ngói xanh – chính là thượng phòng nơi lão thái thái ở.
Dưới hiên hoa đỏ liễu biếc, một nhóm người đang chờ sẵn.
Người đứng đầu là tổ mẫu ruột của Tạ Vân Sơ – Tạ lão thái thái. Bà có hai người con trai, trưởng tử Tạ Huy tính tình cứng cỏi kiêu ngạo nên lão thái thái ít khi can dự chuyện của đại phòng. Sau khi mẫu thân nàng qua đời, bà từng không mấy vui khi thấy nàng, nhưng rồi vì thương xót cho cô bé nhỏ tuổi cứng cỏi đáng thương, bà đã đem nàng về bên mình, đích thân dạy dỗ.
Đệ đệ ruột Tạ Vân Hữu vì bất hòa với phụ thân đã rời Quốc Tử Giám, đến Tung Sơn thư viện cầu học, tạm thời chưa về kinh. Chờ đón Tạ Vân Sơ tại chính viện còn có Tạ Vân Sương – con gái của Lý di nương, Tạ Vân Thuyền – con trai của Lục di nương, cùng các đường huynh, đường muội của nhị phòng.
Tạ Vân Sơ nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác như đã qua mấy đời.
Một thiếu nữ búi tóc đơn sơ, mặt mày tươi tắn chạy ào đến ôm chầm lấy nàng:
“Nghe nói tỷ tỷ sẽ ở nhà vài ngày? Hiếm lắm đấy!”
Tạ Vân Sương là muội muội nhỏ nhất, dung mạo có vài phần giống nàng. Tuy là thứ nữ nhưng Tạ gia không quá câu nệ đích thứ, nên nàng cũng được nuôi dưỡng đầy đủ.
Tạ Vân Sơ khẽ nhấc muội muội ra khỏi vòng tay, nửa trách nửa cười:
“Lớn thế này rồi, sao còn giống tiểu hài tử thế?”
Lời trách nhưng mắt nàng lại tràn đầy cưng chiều. Quả thật trưởng tỷ như mẹ, Tạ Vân Sương từ nhỏ đã ỷ lại vào nàng, hay nũng nịu gọi tỷ tỷ.
Sau khi tiến lên hành lễ với lão thái thái, các thiếu gia liền rời đi, chỉ còn nữ quyến theo vào trong nhà trò chuyện.
Lục di nương cũng đi theo.
Từ ngày mẫu thân Tạ Vân Sơ qua đời, hậu viện Tạ phủ mọi việc lớn nhỏ đều do Lục di nương quản lý. Bà tuy không có danh phận chính thất, nhưng quyền thế lại chẳng khác gì chủ mẫu.
Theo lý, chính viện thượng phòng vốn không cho thứ thiếp tự tiện bước vào, nhưng Lục di nương ở Tạ gia lại chẳng hề bị ngăn trở.
Ngay lúc bà sắp bước vào, Tạ Vân Sơ bỗng quay đầu, nở nụ cười dịu dàng:
“À, di nương, nơi ở của ta đã thu xếp xong chưa?”
Lục di nương thoáng khựng lại, vội vàng thu chân về, gương mặt vẫn giữ vẻ ôn nhu nhã nhặn, chẳng tìm ra một sơ hở nào:
“Ta sẽ lập tức đi thu xếp ngay.”
Trong mắt người Tạ gia, Tạ Vân Sơ gả được chỗ tốt, sống trong cảnh phong quang, mà nào ai biết nàng đã phải chịu bao nhiêu gian khổ. Mỗi lần nàng trở về, mọi người đều vây quanh chăm sóc. Tạ gia người không đông, quy củ cũng chẳng khắt khe như vương phủ, bầu không khí trong nhà nhờ vậy mà càng thêm hòa thuận ấm áp.