Kant: “Tao đang ở khách sạn XXX với con mèo cứng đầu đó rồi.”

"Mày đang thông báo hay chỉ khoe khoang rằng tối nay mày đã có nhóc dễ thương đó làm bạn vậy?" Style liếc xuống chiếc điện thoại trên tay phải, bĩu môi nhìn màn hình, mặc dù cậu biết thằng bạn thân của mình không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu.

Style nhấc điện thoại lên khi đang chờ đèn đỏ. Sau khi Kant biến mất cùng với người mà anh ta gọi là "con mèo cứng đầu", Style vẫn ở đó uống thêm một chút. Nên giờ, cậu đã vi phạm hai lỗi giao thông.

1: uống rượu và lái xe.

2: sử dụng điện thoại khi đang lái xe.

Nhưng cậu là ai chứ? Cậu là Style, con trai của chủ gara STYLE AUTO. Cậu tự tin vào kỹ năng lái xe của mình, chắc chắn rằng mình sẽ không gặp tai nạn.

Nhưng... vạn vật đều vô thường.

Sự bất cẩn thường dẫn đến tai họa. Hiện tại như đang chống lại sự kiêu ngạo và tự tin thái quá của cậu, chiếc xe của đột nhiên trượt về phía trước và đâm vào đuôi xe đang dừng đèn đỏ trước mặt.

Đụng trúng người ta rồi…

Cậu không đâm mạnh, nhưng va chạm vẫn là va chạm. Chỉ cần nhìn lướt qua là thấy biển số xe đã rơi ra, sơn xe trầy xước. Hơn nữa, bảo hiểm xe cậu đã hết hạn. May mắn thay, chiếc xe phía trước không phải là một chiếc xe sang châu Âu trị giá hàng triệu đô la. Được rồi, trước hết, hãy thương lượng một cách hòa bình với chủ xe.

“Trời ơi...”

Cậu muốn hét lên thật to.

Lý do gì khiến cậu hốt hoảng? Chủ xe phía trước mở cửa bước ra. Đầu tiên, anh chống tay đứng bên hông xe, ngẩng cao đầu hít một hơi thật sâu như đang cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó, anh đóng sầm cửa, rõ ràng đang rất tức giận. Khuôn mặt sắc sảo ấy càng khiến anh trông đáng sợ hơn.

Giờ anh ta đang bước thẳng về phía cậu với tốc độ chậm rãi. Cậu ngồi cứng đờ trong xe, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại còn sáng màn hình chứng tỏ cậu đang mải mê với nó mà không chú ý xung quanh. Cậu không ngờ chủ xe lại tinh mắt và cảnh giác đến vậy. Khi anh dừng lại ngay bên ghế lái, chắc hẳn anh đã nhận ra chiếc điện thoại trên tay cậu có lẽ là nguyên nhân dẫn đến vụ va chạm này.

Sau khi chờ một lúc mà cậu vẫn ngồi im lặng, nên anh phải gõ cửa sổ và ra hiệu bằng ngón tay bảo cậu ra ngoài nói chuyện.

Ngay khi cậu bước ra, Fadel, với bản năng sát thủ và giác quan nhạy bén của mình, đã ngửi thấy mùi nước hoa xen lẫn mùi rượu.

"Xin lỗi nhé. Tôi vô ý... để xe lăn về phía trước," Style nói với người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị, kèm theo một nụ cười gượng. Người chủ xe không nói gì, lùi lại kiểm tra cậu từ đầu đến chân.

“Cậu đã uống rượu phải không? Và hình như cậu còn dùng điện thoại trong xe nữa.”

“Ờ... không, không phải vậy đâu...”

Fadel nhìn đôi má ửng hồng của người kia. Chiều cao của họ không chênh lệch nhau là bao, nhưng vóc dáng thì lại khác xa. Fadel tập luyện thường xuyên, vóc dáng vạm vỡ của anh khiến cậu chàng đứng đối diện trông gầy gò hơn hẳn.

“Tôi nói đúng rồi chứ gì. Cậu thật là liều lĩnh, vừa uống rượu vừa dùng điện thoại khi lái xe. Cậu đang làm mất thời gian của mọi người ở đây đấy. Vì xe đã dừng đèn đỏ nên đó chỉ là một tai nạn nhỏ. Những kẻ say xỉn như cậu… đúng là mối nguy hiểm của xã hội. Lái xe bất cẩn như thế này sẽ cướp đi sinh mạng của nhiều người vô tội. Tôi tự hỏi cậu được dạy dỗ như thế nào vậy.”

Style suýt nữa khoanh tay xin lỗi. Giọng điệu của gã kia tuy nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa lưỡI dao, từng lời nói như cứa sâu vào tim. Cậu cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui tọt vào bụng mẹ.

Được rồi, được rồi, cậu sợ lắm. Cậu xin lỗi, được chưa? Đừng có thuyết giáo cậu nữa, cậu hối hận không kịp đây này.

Cậu thật sự muốn khóc nhưng lại cứng đờ người, chỉ kịp chấp tay xin lỗi. Thấy vậy, gã kia tặc lưỡi, chống nạnh rồi quay đi.

Fadel thấy mấy chiếc xe khác đang giảm tốc độ để đề hóng chuyện thì lại thở dài.

“Gọi cho công ty bảo hiểm của cậu giải quyết đi để chúng ta còn về nhà.”

“Bảo hiểm của tôi đã hết hạn rồi. Anh có bảo hiểm không?”

“Không. Tôi nên gọi cảnh sát hay chúng ta tự giải quyết chuyện này đây? Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên tự giải quyết. Tôi không nghĩ cậu muốn gặp cảnh sát đâu, vì cậu đã uống rượu rồi.”

"Hì..." Style ngượng ngùng gãi đầu, tóc tai bù xù. Cậu không ngờ Fadel đã đoán trúng rồi.

Cậu không muốn liên quan đến cảnh sát vì cậu muốn tự mình giải quyết vấn đề.

"Vậy giờ sao?" Fadel nhấn mạnh, khoanh tay, tỏ ra lạnh lùng, khó gần.

“Thực ra, tôi là thợ sửa xe. Có vẻ như xe anh không có vấn đề gì lớn. Nếu được, anh có thể mang xe đến cửa hàng của tôi, tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí sửa chữa.”

“Cậu đã đâm vào xe tôi mà, nên tất nhiên cậu phải chịu trách nhiệm.”

Fadel không đòi bồi thường cho thời gian đã lãng phí. Anh liếc nhìn khi Style bước đến kiểm tra phía sau xe. Nhìn cậu kiểm tra một cách chuyên nghiệp, Fadel nghĩ cậu thực sự là một thợ máy, nhưng bản tính thận trọng khiến anh có chút hoài nghi.

Sau đó Style quay lại xe và đưa cho Fadel một tấm danh thiếp có ghi tên và địa chỉ cửa hàng.

"Style..." Fadel lấy điện thoại ra và tìm kiếm vị trí cửa hàng, thấy rằng nó không quá xa nơi ở mới của anh.

“Anh tên gì?”

“Có thực sự cần thiết nói tên cho cậu biết không?”

“Trong trường hợp anh đến cửa hàng mà tôi không có ở đó, anh có thể nói tên cho thợ máy trong cửa hàng biết.”

“Fadel.”

“Được rồi, Fadel. Nếu mọi chuyện đã ổn thỏa, chúng ta ai về nhà nấy đi.”

Fadel không trả lời, thậm chí còn không gật đầu đồng ý. Khi trở lại xe, anh nói với Style: “Tôi sẽ mang xe đến vào khoảng giữa sáng mai.”

"Cứ ghé qua bất cứ lúc nào. Tôi rảnh cả ngày mai," Style đáp lại với một nụ cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười của cậu nhanh chóng trở nên khô khốc. Tính cách của Fadel thật khó ưa, anh ta chẳng quan tâm lời nói của cậu chút nào, và giờ cũng quay trở lại xe với tâm trạng bực bội.

Ai có thể nghĩ rằng một vụ tai nạn nhỏ này sẽ kéo cậu vào một mối liên hệ kỳ lạ sau này?

Và ai có thể nghĩ rằng việc đâm vào cảng sau xe Fadel sẽ trở thành một sự ràng buộc không hồi kết cho chính cậu?

Kant trả phòng khách sạn vào sáng muộn. Sau đó, anh đi thẳng về nhà, chẳng mảy may bận tâm đến con mèo tinh nghịch đã "chơi rồi bỏ" anh. Tuy nhiên, anh vẫn vô thức nghĩ về cuộc gặp gỡ đêm qua trong lúc thong thả lái xe.

Có lẽ là do sự quyến rũ trong đôi mắt tinh nghịch của con mèo kia. Khi nhìn nó, anh cảm thấy như mình hoàn toàn làm chủ được mọi thứ, và trời ơi, thật phấn khích. Bản năng mách bảo anh rằng con mèo này khác với những mối tình trước đây, và điều đó khiến anh tự hỏi rằng điều gì đã khiến nó khác biệt.

Nhưng dù thế nào, anh cũng không tìm ra câu trả lời. Anh tạm dừng mọi suy nghĩ khi đỗ xe vào gara nhà mình. Tầng một của ngôi nhà được anh dùng làm tiệm xăm, còn tầng hai là không gian sống chung với em trai Babe.

Chỉ có hai người họ. Cha mẹ họ qua đời khi anh và Babe vẫn còn nhỏ. Bị buộc phải trưởng thành quá sớm sau cái chết của cha mẹ, anh đã trở nên hơi bảo vệ em quá mức. Đôi khi Babe còn đùa rằng anh cư xử giống một người cha hơn là một người anh trai.

Tiệm xăm của anh mở cửa từ chiều đến tối. Vì chủ yếu tiếp khách theo lịch hẹn nên anh vẫn có thể linh hoạt sắp xếp thời gian.

Từ cửa ra vào, Kant thấy bên cạnh đôi giày của em trai mình còn có một đôi giày khác. Anh chắc chắn mình chưa từng thấy qua đôi giày này trong nhà.

Có lẽ Babe đã đưa bạn nó đến chơi.

Thấy em trai không đi học, Kant chợt nhớ ra hôm nay là thứ bảy. Anh có buổi hẹn xăm hình lúc 3 giờ chiều, nên định chợp mắt một chút trước khi đi làm.

Khi đi ngang qua tiệm xăm ở tầng một, anh nghe thấy tiếng TV ở tầng hai. Kant cẩn thận đi lên, nghĩ rằng Babe đang ở cùng bạn.

Khi anh lên đến đỉnh cầu thang, người đầu tiên anh nhìn thấy không phải là Babe, mà là Knot, bạn thân của em trai anh.

“Chào anh Kant!”

“Ừm. Tối qua em ở lại hay sáng nay mới đến?”

"Em đến đây trước khi anh về một chút thôi," Knot lịch sự đáp. Kant không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy lại có thể làm bạn với Babe. Có được câu trả lời, anh hài lòng gật đầu và liếc nhìn em trai, người đang nằm dài thư giãn xem TV, trái ngược với cậu bạn đang chăm chú học bài.

Nhưng anh không thể chỉ trích Babe vì điều đó. Mặc dù suốt ngày nó chỉ quanh quẩn ăn vặt và hiếm khi thấy nó học bài cho kỳ thi, điểm số của Babe vẫn luôn làm anh đau đầu.

Vì vậy, anh chỉ có thể an ủi rằng đó là do gen của gia đình anh.

"Nhưng còn anh thì sao? Anh đi đâu mà về giờ này thế?" Dĩ nhiên, câu hỏi này đến từ Babe.

“Không phải việc của em đâu, nhóc.”

“Anh đi rải hạt giống khắp nơi chứ giề? Anh có cẩn thận không đấy (có dùng biện pháp bảo vệ)?”

“Có, có!”

Kant nhanh chóng đáp lại, giọng có vẻ bực bội, rồi đi đến ngồi cạnh em trai. TV đang chiếu tin tức buổi trưa, và vì chủ đề khá thú vị, hai anh em im lặng lắng nghe.

Vụ sát hại một nhà đầu tư bất động sản nổi tiếng, nghi ngờ do mâu thuẫn kinh doanh. Hiện vẫn chưa có nghi phạm nào bị bắt giữ…

"Í, đây chẳng phải là gã vừa lên báo mấy hôm trước về tội buôn người sao?" Kant hỏi. Tay Babe chống cằm.

“Ừ, đúng là hắn rồi. Chắc là tin thật đó. Dân mạng đang đồn đoán rằng có một ông trùm đứng sau đường dây buôn người này. Biết đâu ông già đó đã hết thời, và khi vụ án được phanh phui, có thể ông ta đã bị dẫn độ về ông trùm. Vậy nên, họ đã cho người trừ khử ông ta.”

“Em nói giống như trong phim truyền hình dài tập vậy.”

“Anh biết đấy, phim truyền hình thường dựa trên cuộc sống thực tế mà.”

“Vụ án này tràn ngập trên các mặt báo, nhưng không có manh mối nào cả?”

“Có thể người ra tay là một kẻ chuyên nghiệp.”

"Một người hầu trung thành của ông chủ, tiêu diệt bất cứ ai cản đường.”

“Ý anh là anh là người ra tay hả?”

“Anh chỉ nhại theo thôi! Mà này, em không học bài giống Nott à?”

“Không. Nó học vì nó dự định tham gia một chương trình trao đổi ngắn hạn ở Anh. Còn em thì không.”

“Không phải em bảo là em muốn đi à?”

Babe thở dài.

“Em không có tiền.”

Câu hỏi này đã giải quyết được mọi chuyện. Kant khoanh tay.

“Cần bao nhiêu tiền?”

"Anh đừng lo. Và đừng nghĩ đến chuyện kiếm tiền bằng mấy cách kỳ quặc nữa. Nếu không đi thì em cũng không chết được, phải không? Chỉ cần em làm việc chăm chỉ và dành dụm thật nhiều tiền thì sau này có thể đi rồi.”

Babe ngắt lời anh, bỏ chân xuống và bước tới chỗ người bạn thân của mình, Knot.

“Đi thôi, Knot. Chúng ta đi mua chút đồ ăn nhé.”

Sau khi hai cậu nhóc rời đi, Kant vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tiếp tục xem TV, mặc dù nghe chẳng hiểu gì cả. Cho đến khi điện thoại trong túi anh rung lên liên tục.

Anh nhấn trả lời ngay khi nhận ra ai đang gọi.

“Xin chào, có chuyện gì thế, Đội trưởng?”

[Xuống lầu đi. Tôi cần nói chuyện với cậu.]

Kant đi xuống cầu thang, không cần ra ngoài cửa chào vị khách không mời mà đến. Vừa xuống lầu, Đại úy Kris, người vừa gọi anh, đã ngồi trên ghế sofa trong nhà, miệng phì phèo điếu thuốc.

Kant khó chịu đảo mắt. Những cuộc gặp gỡ của anh với Đại úy Kris chưa bao giờ dễ chịu. Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi anh đang trộm một chiếc xe. Đại úy không tống anh vào tù mà lại bắt tên trộm thiên tài này hỗ trợ điều tra, cứ lảm nhảm về việc dùng tội phạm để bắt tội phạm hay đại loại thế. Vấn đề là, anh đã giúp đỡ Đại úy thành công nhiều lần. Lý do anh được sống tự do là vì thế.

Đội trưởng Kris gật đầu chào khi Kant bước tới và ngồi xuống.

“Anh đợi em trai tôi ra ngoài rồi mới vào, đúng không?”

“Ừ, ngay khi thấy em trai cậu bước ra, tôi mới vào.”

“Có việc gì không? Tôi không muốn làm nữa đâu. Mỗi lần anh giao nhiệm vụ, tôi cảm thấy như mình đang ở bờ vực cái chết. Hơn nữa... lần trước anh nói đó là lần cuối, nên lần này tôi sẽ không nhận bất kỳ công việc nào nữa.”

“Tôi chưa nói gì cả mà. Đừng vội quyết định. Hãy nghe đề xuất và chi tiết công việc trước đã.”

“KHÔNG.”

"Nghe tôi nói trước..." Đội trưởng Kris hạ giọng, nghe rất đáng sợ. Kant nuốt nước bọt, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn gần đó, châm một điếu. Nicotin len vào phá hủy phổi và thần kinh của anh, nhưng nó cũng phần nào xoa dịu sự hỗn loạn trong lòng anh.

“Vậy thì nói nhanh lên đi.”

“Gần đây cậu có xem tin tức không?”

“Tin gì thế? Có nhiều tin lắm. Có phải chuyện người nổi tiếng chia tay không? Chuyện về người thứ ba? Tin đó lan truyền khắp nơi.”

“Tôi đang nói về vụ ám sát chính trị gia tuần trước và vụ sát hại người đàn ông giàu có liên quan đến vụ bê bối buôn người.”

“Ồ... Tôi vừa xem tin tức này với em trai tôi lúc nãy.”

Vì cả hai đều hút thuốc, nên một làn khói trắng bao trùm căn nhà. “Tôi nghi ngờ kẻ đứng sau tất cả chuyện này là cùng một người. Chính trị gia và người đàn ông giàu có quen biết nhau. Hình như họ đã hợp tác buôn người.”

Kant thở dài một hơi, không nói lời nào. Đội trưởng Kris tiếp tục nói:

"Tôi nghĩ thủ phạm là sát thủ mà họ đang sử dụng, nhưng không đủ bằng chứng để xác nhận điều đó."

Một chiếc phong bì màu nâu bị ném mạnh lên bàn. Kant dùng tay bắt lấy, nhưng không rút tài liệu bên trong ra xem.

“Chính xác thì anh muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn anh điều tra và thu thập bằng chứng. Tôi cần bằng chứng chứng minh hai người này là sát thủ và lần theo dấu vết kẻ đã dàn dựng mọi chuyện.”

“Ôi trời... cảnh sát không có năng lực gì à. Tôi có thể điều tra được gì chứ, thưa Đại úy? Chúng là sát thủ... sát thủ đó! Tôi chỉ là một tên trộm vặt. Không đời nào, tôi sẽ không nhận việc này.”

“Cậu ư? Một tên trộm vặt? Công việc trước đây của cậu không thể xếp vào loại 'vặt vãnh' được, Kant ạ. Tôi đã suy nghĩ suốt đêm, cố gắng nghĩ xem ai sẽ phù hợp cho công việc này.”

“Và cậu là thiên tài trộm cắp.”

"Thôi mà... anh đang phóng đại đấy, Đại úy." Tin anh đi, anh chẳng thấy vui vẻ gì với lời khen đó cả. Ngược lại, anh cảm thấy khá khó chịu trong tình huống này. Anh với tay lấy tập tài liệu để mở ra xem cho đỡ ngượng.

“Nếu cậu nhận việc này, tôi hứa sẽ xóa toàn bộ hồ sơ phạm tội của cậu. Quan trọng nhất là công việc này có thù lao rất cao, cấp trên đang dồn nguồn lực để bắt kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này.”

Kant không trả lời ngay. Anh rút vài tờ giấy ra khỏi phong bì và lướt qua…

Nó chứa một số thông tin về những cá nhân được xác định là sát thủ. Có hai tài liệu, tài liệu đầu tiên có tên là Fadel. Thông tin cá nhân do Đại úy Kris cung cấp này sẽ dễ dàng hơn cho việc điều tra.

Lông mày và trán Kant nhíu lại khi nhìn thấy ảnh của tên sát thủ còn lại. Tim anh hẫng một nhịp rồi bắt đầu đập loạn xạ. Mọi dây thần kinh của anh như đóng băng, như thể hàng trăm, hàng ngàn con mắt đang dán chặt vào anh, khiến anh bất động.

Sát thủ còn lại tên là Bison... Bức ảnh chụp lén đủ chi tiết để anh nhận ra rằng người này chính là chú mèo tinh nghịch đã chơi đùa với anh đêm hôm trước.

Kant mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Đôi mắt đẹp của anh thoáng chút do dự và ngạc nhiên. Làm sao chú mèo tinh nghịch của anh lại có thể biến thành một con thú hoang? Vẻ ngoài dễ thương của chú mèo quá ngây thơ để dính líu đến một chuyện tàn bạo như giết chóc.

Trời ơi, chàng trai xinh đẹp, em làm anh bối rối rồi đấy. Kant đưa tay lên xoa gáy.

“Anh có chắc hai người này là sát thủ không?”

“Chắc chắn bốn mươi phần trăm, đó là lý do tại sao tôi cần cậu thu thập thêm bằng chứng.”

“Họ trông không giống sát thủ chút nào.”

“Chúng ta hãy thảo luận chi tiết về vụ việc. Chúng ta cần tìm bằng chứng chứng minh họ là sát thủ và lần theo dấu vết kẻ chủ mưu.”

“Tôi nói sẽ nhận công việc này khi nào?”

“Khuôn mặt của cậu trông có vẻ quan tâm.”

“Thù lao như thế nào? Em trai tôi muốn tham gia chương trình trao đổi ở Anh, và tôi muốn thương lượng về thù lao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play