Sau nhiều ngày cậu ngầm cho phép Lâm Dạ ở lại chung nhà, cuối cùng cậu cũng quen dần với sự tồn tại của người kia. Quen với bát đũa được xếp ngay ngắn mỗi sáng, quen cả tiếng nước chảy lách tách trong phòng tắm sớm tinh mơ, và nhất là hơi thở ấm nóng mỗi lần vô tình chạm mặt trên ghế sofa, trên bàn ăn, hay trước cửa phòng.
Lâm Dạ đã không còn là thiếu niên gầy gò ngày nào. Cậu ta bây giờ đã cao hơn hẳn, bả vai rộng, sống lưng thẳng, ánh mắt cũng trầm tĩnh hơn sau gần một năm sống cùng cậu – cũng có lẽ do được cậu chăm từng bữa cơm, từng viên thuốc, từng buổi học thêm.
Đến thời điểm tốt nghiệp, cậu không nói không rằng mà ép Lâm Dạ ngồi xuống bàn, liệt kê một loạt ngành học phù hợp. Không cho phép cậu ta chọn trường nghệ thuật như cậu – vì rõ ràng đó không phải nơi dành cho người chỉ biết chăm chỉ, mà thiếu đi cảm hứng.
Có lần người bạn thân nhất của cậu – giờ đã trở thành bạn gái của bạn nam chính trong nguyên tác – nói với cậu: "Hãy để cho Lâm Dạ có không gian trưởng thành." Cậu im lặng lúc ấy, nhưng hóa ra lại nhớ mãi.
Tối hôm đó, cậu chuẩn bị hai chai bia, kéo Lâm Dạ ra phòng khách ngồi. Ánh đèn vàng ấm phủ một lớp mơ hồ lên mọi vật. Cậu rót đầy cốc cho cả hai, mắt không rời dáng ngồi có phần cứng ngắc của cậu ta.
“Uống đi,” cậu bảo. “Tốt nghiệp rồi, cậu không phải học sinh nữa.”
Lâm Dạ không hỏi gì, cũng không từ chối. Cậu ta uống, cậu cũng uống. Rượu không quá mạnh, nhưng hơi men đủ khiến vành tai người đối diện đỏ dần.
“Sau này,” cậu bắt đầu, “tôi sẽ về chỗ ông bà nội một thời gian. Căn nhà này… tôi để lại cho cậu ở.”
Lâm Dạ không trả lời.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT