Dù ánh sáng đầu tiên đã thắp lên hy vọng, nhưng cái giá lạnh bên trong con người không thể sưởi ấm chỉ bằng vài bóng đèn. Trong lòng hang, thời gian trôi không theo nhịp điệu mặt trời nữa. Không có bình minh, không có hoàng hôn. Chỉ là một chuỗi ngày không tên – được đo bằng tiếng nước nhỏ giọt và tiếng thở dài khe khẽ lúc đêm khuya.
Trong một buổi sáng âm u hơn thường lệ – nếu có thể gọi đó là sáng – một tiếng la thất thanh vang lên từ góc hang phía Bắc. Mọi người giật mình, chạy đến. An Nhiên cũng vội vàng theo chân Minh.
Đó là chị Hảo – một người phụ nữ ngoài bốn mươi, từng làm công nhân may, vào căn cứ cùng nhóm sống sót do Minh đưa về. Từ ngày chuyển vào hang, chị sống lặng lẽ, chăm chỉ, không gây phiền hà cho ai. Nhưng hôm nay, chị quỳ sụp xuống giữa đất, hai tay bấu lấy đống tro tàn của đống lửa vừa tắt, miệng không ngừng gào lên:
– “Trả con tôi lại! Trả nó lại cho tôi… Nó chỉ mới mười sáu tuổi… Nó nói sẽ về quê ăn Tết… Trả nó lại cho tôi!”
Giọng chị khản đặc, mắt dại đi như người mất hồn. Không ai dám tiến đến gần. Một vài người định kéo chị dậy, nhưng chị vùng vẫy như thú bị thương, nắm lấy tay áo họ mà cắn chặt.
An Nhiên chậm rãi bước tới, ra hiệu mọi người tránh ra.
Không nói một lời, cô quỳ xuống bên chị, để mặc cho lớp quần dính bẩn. Nhẹ nhàng, cô vòng tay ôm lấy vai người phụ nữ đang run bần bật. Chị Hảo giãy lên, gào:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play