Dường như không ai còn nhớ ánh nắng trông như thế nào nữa.
Mưa đã kéo dài gần một tháng, dầm dề từ ngày này sang ngày khác. Lúc đầu chỉ là những cơn mưa buồn bã, nay đã thành dòng nước đục ngầu cuốn theo đất đá, chặn kín mọi con đường dẫn ra khỏi Đà Lạt. Toàn bộ khu biệt thự như bị bóp nghẹt giữa biển nước và rừng hoang.
Trong cái khắc nghiệt đó, tin tốt là điều quý giá. Và lần này, nó đến từ… ông Tòng.
Trong chuyến đi thu thập vật tư ở vùng ven đồi – đoàn gồm An Nhiên, Phong, ông Tòng và vài người khác – khi đang men theo một lối mòn gần rừng thông, ông Tòng bất ngờ cúi rạp người xuống sát đất, nhíu mày.
“Dấu chân… không phải chó hoang… là thỏ,” ông lẩm bẩm.
“Thỏ á? Ở vùng này còn sao?” – Duy ngạc nhiên.
Ông Tòng không trả lời, chỉ đưa tay vạch đám cỏ rậm. Một lối đi nhỏ hằn xuống nền đất ẩm, và sau đó là một cái hốc đá – bên trong thấp thoáng đôi mắt tròn đen nhánh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT