Chử Ấn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Nhớ rồi nhớ rồi! Nhất định nhớ kỹ!"

Bạch Cẩm Dục nghĩ một lúc, giơ tay chỉ vào mái tóc trắng mềm mượt của mình, nghiêm túc nhấn mạnh: "Tóc giả."

Sau đó lại chỉ vào đôi mắt trong vắt màu lưu ly: "Kính áp tròng."

Chử Ấn tiếp tục gật đầu như điên: "Tốt tốt! Ngài nói sao thì là vậy!"

Đại sư nói gì, chính là đạo lý!

Nhìn ánh mắt đối phương chân thành tha thiết, cảm xúc toát ra cũng không giống đang diễn, hơn nữa video cũng đã bị xóa sạch, Bạch Cẩm Dục cuối cùng cũng yên tâm.

"Vậy thì, hẹn gặp lại."

Hắn dứt khoát quay người rời đi, không quay đầu lại lần nào.

Không đi ngay, cái đuôi sau lưng sắp lộ ra rồi!

Bạch Cẩm Dục nhanh chân đi xuyên qua hành lang trong vườn hoa. Vừa bước qua tường rào, chân trước còn là chân người, lúc chạm đất thì đã biến thành móng vuốt đầy lông xù!

Đôi giày da đắt tiền lập tức bị bật tung, trước mắt tối sầm, nếu không phải hắn giữ thăng bằng tốt, suýt chút nữa ngã lăn mấy vòng!

Loạng choạng vài cái mới đứng vững, Bạch Cẩm Dục cúi xuống nhìn móng vuốt, lại nhìn khung cảnh xung quanh đã phóng to hàng chục lần, cuối cùng quay đầu lại —— quả nhiên, cái đuôi to mềm mại phía sau đã bung ra hết, quần áo người cũng rơi đầy đất.

Hắn biến trở lại bản thể rồi.

Lần này là hoàn toàn hoàn toàn không sót chút nào.

Dưới ánh trăng bạc, một cuộn bông tuyết nhỏ ngồi chồm hổm dưới đất. Hình dáng cực giống một chú mèo con, tai nhọn dài, toàn thân tuyết trắng, chỉ có phần đuôi và chóp tai điểm chút lông màu vàng nhạt óng ánh, trông chẳng khác nào kẹo bông gòn nhúng mật ong.

Bạch Cẩm Dục nhìn bản thân sững người vài giây, cuối cùng không nhịn được bản năng, bắt đầu điên cuồng liếm lông.

Một sợi... hai sợi... ba... A phi!!

Rụng lông thật phiền phức!

Hắn thực sự không thích cái dáng vẻ bản thể của mình.

Nhỏ xíu, mềm nhũn, toàn thân lông xù, một chút cũng không có khí thế gì! So với dáng vẻ hung mãnh ngày trước của hắn thì đúng là một trời một vực! Mà tệ hơn nữa là... còn bị rụng lông!

Không biết tiếp tục như thế này có bị hói sớm không nữa...

Thời đại hiện nay linh khí suy kiệt, yêu quái và loài người sống chung, chỉ những nơi đông người, nhân khí vượng mới có thể tích tụ linh khí đủ để yêu quái hóa hình. Giống như ngày xưa Thiên giới còn tồn tại, thần tiên cũng phải rải phúc duyên khắp nhân gian để đổi lấy tín ngưỡng và hương khói, hương càng vượng, pháp lực càng mạnh.

Bạch Cẩm Dục hy vọng, chờ công ty giải trí nhỏ của hắn có ngày phất lên, linh lực cũng đủ để duy trì hình người, không phải chịu cảnh rụng lông đau khổ thế này nữa...

Hình thể thu nhỏ, chất cồn trong cơ thể trở nên mạnh hơn, tửu lượng yếu kém cũng lập tức bị hạ gục.

Hắn ngáp một cái, đôi mắt lưu ly long lanh khẽ nheo lại, ngẩn ngơ nhìn những sợi lông trắng đang trôi lơ lửng quanh thân mình.

"He he, ta giống như... một bông bồ công anh..."

Loạng choạng đứng lên, hắn gom lại đống quần áo và giày rơi đầy đất, thu hết vào giới tử không gian.

Bộ vest trắng hôm nay là hắn cố tình nhờ trợ lý bí thư quay về núi tìm thợ may riêng đặt làm để dự tiệc rượu. Không rẻ chút nào, không thể để mất được!

Bạch Cẩm Dục ngà ngà say, nghĩ bụng: Đêm nay rượu Hoắc thị đãi ngon thật, say cũng không uổng. Từ khi tỉnh lại đến giờ, ta còn chưa uống được loại rượu nào ra hồn cả.

Rượu ở siêu thị thì vừa đắt vừa vô hồn, hắn chỉ mong một lần nữa được thưởng thức linh tửu Thiên giới năm xưa.

Nói đến loại rượu ngon nhất từng uống, chắc chắn là lần ghé thăm Long Cung, được nếm thử quỳnh tương ngọc dịch, hương vị đó...

Chưa kịp chìm vào hồi ức, bỗng nhiên hắn cảm thấy da cổ căng chặt lại.

Bạch Cẩm Dục: "?"

Chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng khỏi mặt đất, thân thể nhẹ bẫng rơi gọn vào lòng bàn tay rộng lớn của ai đó.

Cùng lúc đó, một mùi hương thơm ngát bao trùm quanh hắn.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào một đôi mắt đen huyền sâu thẳm. Đến khi nhìn rõ mặt người kia, hắn sững lại...

Là tên ngốc đẹp trai!

Đúng rồi!

Không trách được vừa nãy cảm thấy mùi hương trên người đối phương quen đến lạ ——

Chính là hương vị của rượu Long Cung!

...

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩm Cẩm: He he... ngốc tử, thơm quá đi, muốn ôm, muốn dụi, muốn cắn!

Hoắc Uyên: ?

...

Long Cung từng là nơi giàu có bậc nhất trong tam giới. Nơi ấy cất giữ vô số trân bảo, linh vật hiếm có, và đặc biệt là vô vàn loại linh tửu nổi tiếng.

Long tộc vốn thuộc Yêu, cũng là Thần, càng là biểu tượng tổ tiên của dân tộc Hoa Hạ. Bọn họ có thể cưỡi mây đạp gió, vung tay hóa mưa hành lôi, thậm chí có thể tiêu tai trừ họa cho nhân gian. Từ khi sinh ra đã được muôn dân thờ phụng.

Long tộc từng là chủng tộc cao quý nhất giữa trời đất này… cho đến khi bị diệt tộc.

Bạch Cẩm Dục từng ngủ một giấc dài ngàn năm. Hắn không rõ Long tộc đã suy vong ra sao, càng không biết trận đại họa khiến thiên địa sụp đổ, khiến Long tộc biến mất, khiến tam giới chỉ còn trụ lại nhân gian... rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Chỉ là... mùi hương trên người tên ngốc kia khiến hắn nhớ đến rượu Long Cung năm xưa.

Cho nên mới nói, hòa bình thật quý giá.

Một khi chiến tranh nổ ra, thứ gì cũng có thể bị hủy diệt, cả những điều tốt đẹp nhất...

Hoắc Uyên cụp mắt, lặng lẽ nhìn tiểu mao đoàn đang ngồi yên trong lòng bàn tay mình.

Nhẹ như bông... Nhỏ như hạt đậu... Và... mềm vô cùng.

Nếu không phải y cảm nhận được ấn ký mình từng lưu lại trên người đối phương, e rằng còn tưởng mình nhận nhầm mất rồi.

Không ngờ bản thể của ngươi... lại nhỏ yếu như vậy...

Hoắc Uyên trầm ngâm một lát, bỗng nhiên co ngón tay lại, như vô tình khẽ nhéo một cái.

"?"

Biểu cảm mơ màng của Bạch Cẩm Dục lập tức biến thành bàng hoàng kinh hãi.

Niết mông ta làm cái gì?

Không ngờ ngươi, một tên ngốc tử mặt mày nghiêm túc chính trực, lại là... một tên mê nhung mao!

Rượu lập tức tỉnh ba phần. Bạch Cẩm Dục đang định há miệng chửi một trận thì bỗng nhớ ra hắn vẫn chưa gọi báo với Cục quản lý đặc biệt về sự cố vừa rồi.

Nói cách khác, tên ngốc này không lâu trước còn nhìn thấy Diệp Tiểu Thanh hiện hình thành xà yêu. Nếu bây giờ lại thấy hắn, một đống lông trắng có thể mở miệng nói chuyện, liệu có bị dọa cho ngất luôn không?

Bạch Cẩm Dục lập tức ngậm miệng lại.

Hắn không thể mạo hiểm.

Hắn thậm chí đang suy nghĩ xem liệu có thể tự mình "trị liệu tâm lý" cho đối phương hay không.

Diệp Tiểu Thanh hiện hình dọa người, nếu bị Cục đặc biệt bắt nhốt, thì công ty hắn lại mất một nhân sự rồi! Nhưng nếu hắn có thể tự dỗ dành tốt tên ngốc này, vậy còn cần gì báo cáo nữa!

Trong lúc đang tính toán, lại bị nhéo thêm cái nữa.

"..." Ngươi không chịu yên à?

Đối phương dường như rất bất mãn với sự im lặng của hắn, cực kỳ muốn nghe hắn kêu lên một tiếng để xác nhận đây rốt cuộc là giống loài gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play