Bạch Cẩm Dục biết rõ bản thể của mình trông như thế nào, cũng biết loài gì dễ khiến người ta mềm lòng nhất. Trong khoảnh khắc khẩn cấp, hắn linh quang chợt lóe, vận khí đan điền, há miệng kêu một tiếng:
"Meoooo ——"
Hoàn hảo luôn!
Chẳng phải chỉ là giả làm mèo thôi sao!
Làm một vị tổng tài mặt lạnh, luôn quan tâm cấp dưới, thỉnh thoảng giả vờ dễ thương thì có sao?
Hoắc Uyên lúc đầu chỉ định dùng ngón tay cảm ứng ấn ký trên người tiểu yêu này, để xác định giống loài và giá trị yêu lực. Nhưng khi nghe thấy tiếng "meo" kia, y thoáng ngẩn người.
Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của y hiện lên một biểu cảm thú vị, ánh mắt chậm rãi lướt từ đôi tai nhỏ đến tận chóp đuôi mềm mại của Bạch Cẩm Dục.
"Ngươi là... mèo?" Y hỏi.
Tất nhiên là không rồi!
Nhưng mà, mèo con chính là loài chữa lành trái tim con người mạnh nhất mà! Tên ngốc này còn tin thật nữa cơ!
Bạch Cẩm Dục bèn đứng hẳn trên lòng bàn tay người ta, ngẩng cao đầu, không chút liêm sỉ mà kêu tiếp:
"Meo~ meo~ meo~ ——"
Không thấy sợ à? Vậy ta đi đây nha.
Hoắc Uyên đã sớm phát hiện ra tiểu yêu này có yêu lực không hề yếu, chỉ là không hiểu sao bị phong ấn một phần, dẫn đến hình thể bất ổn. Thế nên mới xảy ra chuyện nửa đêm biến thân thành mèo lông xù.
Cũng không trách được vì sao lại kêu meo meo.
"Hoắc Uyên, tên ta." Y nói.
Giọng nói trầm thấp, từ tính khiến đôi tai mèo nhỏ của Bạch Cẩm Dục khẽ run lên theo bản năng.
Khi đối phương tiến lại gần, Bạch Cẩm Dục mới nhận ra ngay dưới yết hầu của Hoắc Uyên có một vết bớt nhỏ hình lưỡi liềm màu trắng, nhìn giống như trăng non, vừa tao nhã vừa đẹp mắt.
Không nhịn được, hắn vươn móng vuốt muốn chạm vào, muốn nhấn một cái.
Kết quả bị chặn lại.
"Không được chạm vào chỗ này."
Hoắc Uyên đưa tay khác đỡ nhẹ sau lưng hắn, ngón tay thon dài thuần thục vuốt ve dọc theo sống lưng, giúp hắn chải lông thuận mao.
Bạch Cẩm Dục lúc này vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn chỉ mãi mê hít lấy hương thơm trên người đối phương, toàn thân cuộn tròn trong đôi tay khép lại của Hoắc Uyên, hưởng thụ trọn vẹn dịch vụ mát-xa từ đỉnh đầu đến tận chóp đuôi.
Không một con mèo nào có thể cưỡng lại cảm giác này!
Bạch Cẩm Dục thoải mái đến mức híp cả mắt lại, cổ họng còn khe khẽ phát ra tiếng "grừ grừ" đầy thoả mãn.
Đến khi hắn nhận ra bản thân đang bị "di chuyển", thì... đã quá muộn.
Bạch Cẩm Dục: "?"
Hắn thò đầu ra khỏi khe tay Hoắc Uyên, cúi nhìn đôi giày da đang sải bước dưới chân, rồi ngẩng lên trông thấy cằm của đối phương – đẹp như tượng điêu khắc.
Khoan đã! Ngươi tính mang ta đi đâu?
Ngươi... chẳng lẽ định dùng bắt cóc thay cho tuyển dụng nhân sự hả?
...
Mặt khác, lúc này ở bên chỗ Chử Ấn.
"Ai... ta đúng là có mắt không tròng, nhìn nhầm người ta thành lừa đảo, may mà người ta không chấp..." Vừa thu dọn máy quay và bút ghi âm, Chử Ấn vừa lầm bầm.
Mà có một điều hắn ta đoán đúng, cái thân phận tổng tài Phi Thăng Truyền Thông kia, chỉ là lớp vỏ bọc mà thôi!
Người kia rõ ràng là một cao nhân ẩn thế!
Ngay sau khi Bạch Cẩm Dục rời đi, Chử Ấn lập tức bật máy tính, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội tự quản, xóa ngay tin tức vừa đăng về "Lê ảnh hậu có con gái riêng ngoài giá thú 20 năm trước".
Thiếu nữ kia có duyên kỳ ngộ, được cao nhân chỉ điểm, tương lai nhất định rạng rỡ.
Còn hắn ta, cũng có duyên phận.
Được cao nhân "gõ đầu", bừng tỉnh, nhận ra việc trục lợi từ đời tư người khác là tội lỗi!
Hắn ta không chỉ xóa sạch mọi tin giải trí bát quái khỏi tài khoản của mình, mà còn viết hẳn một bài luận 800 chữ, bày tỏ quyết tâm từ bỏ đời paparazzi, mang kiến thức thực chiến bao năm qua phát triển vì chính nghĩa!
Dân mạng ăn dưa: ???
Và khi hắn ta còn đang chìm đắm trong cảm giác "thăng hoa", cảm thấy bản thân như được tái sinh...
Một cái bóng khổng lồ lặng lẽ phủ xuống người hắn ta, một hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy, kèm theo tiếng thở phì phò nặng nề...
Chử Ấn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn ta run rẩy quay đầu lại và lập tức đối mặt với một cặp mắt to như chuông đồng, màu nâu đục, vô hồn, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn ta!
Chử Ấn: !!!
Ngay cả kêu cũng không kịp, hai mắt trợn trắng, ngất lịm tại chỗ.
"Ai nha nha~"
Quản gia lâu đài, vừa biến trở lại hình người, nhìn người vừa ngã xuống đất kia, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ:
"Xem ra, tối nay khách ngủ lại lại tăng thêm một người rồi."
Khi cúi người nhấc Chử Ấn dậy, quản gia vô tình thấy trên đầu hắn ta mọc ra... một đôi tai nhọn phủ lông.
Quản gia: "..."
...
Lúc này, Bạch Cẩm Dục đã bị mang lên phòng trên cùng của lâu đài.
Hoắc Uyên dường như có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, vừa ném lại một câu "Ở yên đây", liền một mình vào phòng tắm... và tắm suốt nửa tiếng đồng hồ!
Bạch Cẩm Dục chán muốn chết, nằm lăn ra thảm, ngó nghiêng đánh giá căn phòng.
Không gian rộng rãi, yên tĩnh, cách âm cực tốt, đến mức mèo con có gào rách cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy.
Nhưng hắn không phải mèo con.
Hoàn toàn có thể nhân lúc người kia đang tắm mà trốn đi.
Dù sao thì... Hoắc Uyên vẫn giữ được tỉnh táo, biết được tên họ mình, còn bắt cóc mèo. Rõ ràng không bị ảnh hưởng gì bởi cảnh xà yêu hóa hình vừa rồi, có gì cần phải "chữa khỏi" đâu.
Vậy hắn còn ở lại đây làm gì?
Vừa nghĩ đến đó, Bạch Cẩm Dục định nhấc chân chuồn lẹ, nhưng lại thấy cửa sổ bị chen vào bởi một đống thứ đen sì sì.
Những thứ đó trông như râu ria, vừa quẫy vừa đan vào nhau, tạo thành một bàn tay nhỏ màu đen.
Rồi từ bàn tay đó, một cái đầu... chui vào qua khe cửa sổ chưa đầy một centimet!
Là đầu của một đứa bé! Nhỏ tròn, trụi lủi, không có tóc, hai mắt toàn tròng trắng không có đồng tử, trông vô cùng dị dạng!
Đứa nhỏ ấy dùng ánh mắt trắng dã của mình, chằm chằm nhìn về phía cửa phòng tắm, miệng... nuốt nước miếng.