"Ta chưa từng đi học, chỉ có thể tới quán bar bán rượu."

Bán rượu...

Không trách được, trang điểm đậm thế, tóc còn nhuộm đủ màu sặc sỡ.

Không từng đọc sách, mấy đời nhà tiểu xà yêu đều sống kín đáo, rất ít xuống núi. Thiếu kiến thức về pháp luật, thiếu ý thức về nhân – yêu quan hệ, cũng may còn chưa gây ra đại họa gì.

Bạch Cẩm Dục nhớ lại thời điểm mình mới tỉnh dậy, đầu óc cũng mơ màng mịt mờ, vừa ra khỏi sơn động cũng không biết nên đi đâu. Về sau phải lần mò từng bước như lần đá qua sông, mới từng chút một dựng nên Phi Thăng Truyền Thông như bây giờ.

Hắn liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn của xà yêu, khó hiểu hỏi: "Nếu chưa từng ăn người, lại bé như vậy, làm gì ăn nổi một đại nam nhân? Rốt cuộc vì sao định ra tay?"

"Vốn dĩ không định..."

Diệp Tiểu Thanh lí nhí: "Nhưng... hắn thơm quá."

Nói xong còn nuốt nước miếng cái ực: "Ngài không ngửi thấy à? Người đó thơm cực kỳ luôn ấy!"

Bạch Cẩm Dục gật đầu.

Quả thật, cái tên ngốc đẹp trai kia trên người có mùi hương rất dễ chịu.

Thanh mát, ôn hòa, thơm đến thấm vào tim gan.

... Có điều, nghĩ mãi vẫn không nhớ mình từng ngửi ở đâu rồi.

"Thơm thì thơm, cũng không được ăn người chứ? Phạm pháp đấy, biết không?"

Bạch Cẩm Dục thu lại suy nghĩ, giơ tay chọc nhẹ lên đầu rắn của cô ta: "Chuyện khác để sau dạy dần. Nhìn ngươi tư chất không tệ, theo ta về công ty làm việc đi."

"Công ty... là cái gì?"

Diệp Tiểu Thanh còn chưa kịp hỏi cho rõ, thì từ không trung bỗng có một cục tròn vo như đạn pháo lao xuống — Hôi Tước!

Với tốc độ cực nhanh, hai móng vuốt của nó kẹp gọn đúng huyệt bảy tấc của cô ta: "Lão bản! Tân đồng sự để ta lo, tóm trước về trụ sở nha!"

Diệp Tiểu Thanh còn chưa kịp hét, đã bị Hôi Tước xách cổ bay vù đi, nhanh đến mức chỉ còn lại một cái bóng mờ trong đêm.

Bạch Cẩm Dục nhìn theo đạo tàn ảnh ấy, lắc đầu thở dài: "Đã bảo bao lần rồi, công ty ta là chính quy..."

Không thể lấy... bắt cóc thay cho chiêu mộ nhân sự.

Vừa định quay người rời đi, Bạch Cẩm Dục bỗng nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên từ một bụi cây bên cạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ, liền thấy giữa kẽ lá có một đốm sáng đỏ tròn tròn nhấp nháy.

"..."

Không nói một lời, hắn tiện tay búng một phiến lá cây bay vút về phía đó.

"A ————!!!"

Một tiếng hét chói tai vang lên, theo đó là một người vừa bò vừa lăn từ trong bụi cây chui ra, chiếc camera đang ghi hình cũng lăn lộc cộc ra ngoài.

Bạch Cẩm Dục nhấc bổng người kia lên như xách một con gà con: "Trốn trong đó lén lút làm gì?"

Người kia thở hổn hển, mắt trợn tròn như chuông đồng, đồng tử phóng đại, mở miệng nói năng lộn xộn: "X-xà! Con rắn biết nói! Còn... còn con chim cũng biết nói luôn!"

"Bình tĩnh lại nào, hít sâu một hơi."

"Hít ——"

"Còn phải thở ra chứ!"

Người nọ run lẩy bẩy, theo đó từ trên cổ rớt xuống một tấm thẻ công tác.

Tiệc rượu hôm nay có không ít phóng viên truyền thông. Để dễ nhận biết, Hoắc thị đã phát thẻ công tác đặc biệt cho toàn bộ nhân viên báo chí.

Bạch Cẩm Dục liếc nhìn qua, nhẹ nhàng nhấc lên một góc thẻ: "Chử Ấn, phóng viên truyền thông tự do?"

Ánh mắt hắn dời xuống chiếc camera đang mở đèn trên đất, khẽ nheo lại: "Quay được cái gì rồi?"

Chử Ấn vốn là paparazzi, giờ nhìn như đã lên bờ, mở một kênh tự truyền thông nho nhỏ. Nhưng bản chất... vẫn là làm nghề cũ.

Đêm nay, vốn định tranh thủ chụp vài khoảnh khắc của người thừa kế mới nhà họ Hoắc, ai ngờ lại tình cờ bắt được khoảnh khắc Ảnh hậu Lê nhận lại con gái ruột — một quả dưa cực lớn!

Chử Ấn mừng rỡ, vội chạy ra góc vắng vừa chỉnh sửa vừa chuẩn bị đăng bài.
Bởi trong giới giải trí, tin nhanh là tin sống, còn độ hot chính là tiền mặt.

Không ngờ vừa gõ được vài dòng, hắn ta lại thấy Bạch Cẩm Dục!

Mặc dù màu tóc và màu mắt của đối phương đã thay đổi, nhưng với con mắt làm nghề nhiều năm, Chử Ấn sao có thể nhầm được?

Chính là cái người đẹp như tiên, lúc nãy còn tự xưng tổng tài Phi Thăng Truyền Thông, dẫn cô gái nhỏ đi nhận mẹ.

Chử Ấn: Một cái tổng tài thần tiên đến vậy mà công ty chẳng ai biết? Chắc chắn là lừa đảo!

Nghĩ thế, hắn ta lặng lẽ quay lại, cầm camera, hướng ống kính về phía Bạch Cẩm Dục...

Ai ngờ đâu lại quay trúng cảnh mỹ thiếu niên đang thảo luận với con rắn về việc ăn thịt người!

Dọa hắn ta suýt ngất.

Chử Ấn: Ta xong rồi... Có khi nào bị diệt khẩu luôn không...

Bạch Cẩm Dục cảm nhận được nỗi sợ của hắn ta, liền mỉm cười, vỗ vai an ủi: "Không đến mức phải diệt khẩu đâu."

Chử Ấn run rẩy há miệng.

Khoan đã... hắn ta nói ra luôn suy nghĩ của mình sao?

Bạch Cẩm Dục không để ý, chỉ chỉ vào chiếc camera: "Xoá video là được."

"A?"

Chử Ấn chớp mắt: "Chỉ vậy thôi á?"

Không phải sẽ niệm chú hóa yêu hút linh hồn gì gì đó sao?

Bạch Cẩm Dục dùng ánh mắt thương hại trẻ con thiểu năng trí tuệ nhìn hắn ta: "Sức tưởng tượng đừng phong phú quá mức. Lén quay phim người khác là xâm phạm quyền riêng tư, bảo xóa clip còn nhẹ chán đấy. Mau lên, tự xóa."

(Chủ yếu là ta cũng không biết xài camera...)

"Úc úc!" Chử Ấn nào dám không nghe, lập tức mở thiết bị xóa sạch đoạn quay.

Bạch Cẩm Dục nhẹ nhàng thở phào.

Yêu quái dọa người vốn đã là vi phạm luật, nếu còn để lộ bằng chứng ra ngoài, mấy lão ở cục quản lý đặc biệt lại phiền phức tìm tới cửa. Hắn thật sự không muốn để giấy phép hoạt động công ty bị thu hồi.

"Đại sư..."

Chử Ấn ấp úng, thật sự không biết nên gọi người trước mặt là gì.

Theo lý, người có thể trò chuyện với động vật, còn không làm hại người, ngoại trừ công chúa Disney, chắc chỉ còn cao nhân biết thuật pháp. Nhưng nhìn kỹ... vị này không giống đạo sĩ chút nào, lại càng không giống đàn ông bình thường, cảm giác... như công chúa thật ấy?

"Vừa rồi là... rắn và chim biết nói đúng không? Là yêu quái phải không?" Hắn ta hỏi cực kỳ cẩn thận.

"Giữa trời đất sáng suốt, làm gì có yêu quái nào."

Bạch Cẩm Dục nhìn thẳng hắn ta, dằn từng chữ: "Không làm chuyện trái lương tâm, sợ gì quỷ gõ cửa. Ngươi đã không quay lén thì sợ gì? Ta không phải đại sư. Tóm lại — không có rắn, không có chim. Nhớ kỹ chưa?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play