"Tiên sinh, sao ngài vẫn còn ở đây? Các vị khách đều đang đợi ngài."

Không biết từ đâu, quản gia lâu đài xuất hiện, mặc một chiếc áo bành tô đen tuyền, bước đi không phát ra tiếng động. Anh ta đi đến bên cạnh Hoắc Uyên, khẽ hỏi: "Còn con xà yêu kia..."

Hoắc Uyên khẽ búng ngón tay, giọng điệu hờ hững: "Đã có người đi bắt rồi."

Vài tia hắc diễm còn sót lại bay lượn quanh đầu ngón tay Hoắc Uyên như làn khói mực tan chậm, khiến cho năm ngón tay thon dài trắng muốt càng thêm nổi bật. Mạch máu xanh nhạt nổi lên dưới làn da trắng gần như phát sáng, trông rõ ràng đến mê người.

"Ai vậy?" Quản gia buột miệng hỏi, nhưng nửa câu sau nghẹn luôn trong cổ họng.

Vì anh ta thấy được một chuyện... không thể tin nổi:

Chủ nhân của anh ta, người được ví như giếng cổ vạn năm không gợn sóng, vậy mà... vậy mà lộ ra một biểu cảm có thể gọi là "vui vẻ"!

Hoắc Uyên hơi nhướn mắt phượng hẹp dài, trong đồng tử đen huyền mơ hồ ánh lên một tia kim quang u ám.

"Một người bạn."

Quản gia: "..."

Tuyệt. Đối. Không. Phải. Bạn. Bình. Thường.

...

Bạch Cẩm Dục lần theo dấu vết xà yêu, men theo đường mòn đến khu hoa viên sau lâu đài.

Nơi này cây cối đủ loại, bố trí xen kẽ đầy ý nhị. Lá cây rụng đều được xử lý gọn gàng, bụi rậm tỉa tót kỹ càng, rõ ràng là có người chăm sóc rất có tâm. Dưới ánh trăng, hắn thậm chí còn nhìn thấy một vài linh thực đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Linh thực là loài thực vật chỉ có thể sinh trưởng nhờ hấp thụ linh lực. Không phải ai cũng nuôi nổi chúng, càng không phải nơi nào cũng có thể mọc ra.

Điều này khiến Bạch Cẩm Dục càng thêm tò mò về chủ nhân lâu đài này.

Nhưng giờ chưa phải lúc suy nghĩ nhiều, tìm xà yêu vẫn là chuyện quan trọng hơn.

Cây cối um tùm cùng bóng đổ tạo nên điều kiện lý tưởng để ẩn nấp, nhưng thị lực đêm của Bạch Cẩm Dục không phải hạng xoàng. Rất nhanh, hắn đã tìm được mục tiêu.

Con rắn lục kia toàn thân xanh biếc, cuộn mình quanh cành cây, tưởng rằng mình hóa trang giống như một sợi dây leo là có thể qua mặt được.

Tiếc là... vảy rắn và lá cây thật khác nhau xa lắm.

Bạch Cẩm Dục bước đến dưới tàng cây, ngửa đầu nói: "Xuống."

Xà yêu: An tĩnh như gà.jpg

Bạch Cẩm Dục nhướng mày: "Muốn ta ra tay?"

Giằng co vài giây, cành cây bỗng khẽ rung lên. Một nửa thân rắn không tình nguyện từ trên cao buông xuống — đầu tam giác, vảy xanh biếc, bụng hơi vàng, mắt rắn đỏ rực.

Nhìn kiểu gì cũng thấy... rất không chủ lưu.

Xà yêu vừa lắc vừa khóc lóc: "Đại nhân, ta thật sự không dám hại người nữa đâu, cầu ngài tha cho ta một mạng... anh anh..."

Thoạt nhìn đúng chuẩn một đứa nhỏ yếu ớt đáng thương, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Đáng tiếc... là diễn quá tệ.

"Bớt giả vờ đi."

Bạch Cẩm Dục không chút lưu tình vạch trần: "Ta không phải đã cho ngươi cơ hội trốn rồi sao? Nếu thật lòng không định hại ai, sao còn nấp ở hoa viên? Hay là định chờ ta rời đi rồi quay lại ăn cái tên ngốc đẹp trai kia?"

Xà yêu giật mình, theo bản năng phản bác, cái đầu rắn nhỏ lắc lia lịa như cái trống bỏi: "Không phải, không phải mà..."

"Vẫn còn diễn cho được."

Bạch Cẩm Dục nghiêng đầu nhìn cô ta, cười nhạt: "Ta đổi ý rồi. Ngươi diễn tốt vậy, hay là theo ta về làm việc?"

Xà yêu: "?"

Trong đầu cô ta lập tức đầy dấu chấm hỏi. Với cái vốn từ hạn hẹp của mình, cô ta hoàn toàn không hiểu "diễn kịch" là thứ gì, run rẩy hỏi lại: "Ngài... không phải định ăn ta sao?"

Phải rồi, trong giới yêu quái vẫn còn một cách giúp tăng linh lực và tu vi rất trực tiếp.

Ăn những yêu quái yếu hơn mình.

Nếu không vì kiểu sinh tồn "cá lớn nuốt cá bé" này, thì với tuổi thọ dài và khả năng thích nghi mạnh mẽ, yêu tộc đã chẳng đến mức gần như bị diệt chủng trong thế giới hiện đại.

Bạch Cẩm Dục lắc đầu, tỏ vẻ ghét bỏ: "Không ăn. Ngươi còn chưa đủ nhét kẽ răng ta."

Nghe vậy, xà yêu sợ hãi co rụt cổ lại.

Bạch Cẩm Dục thật lòng muốn chiêu mộ, cảm thấy nên hiểu sơ qua về quá khứ của tiểu yêu quái này, liền hỏi: "Ngày thường ngươi làm gì? Đã từng ăn người chưa?"

"Không có! Không có! Chưa từng ăn người!"

Xà yêu không dám giấu diếm nữa, thành thật khai báo.

Cô ta tên Diệp Tiểu Thanh, năm nay mười chín tuổi, vốn sống ở vùng ngoại ô Tây Sơn. Năm ngoái Tây Sơn bị khai phá, xà ổ bị phá hủy, Diệp Tiểu Thanh đành lưu lạc xuống núi. Trong ổ rắn ấy, chỉ có mình cô ta khai linh trí được, hóa hình rồi trốn vào thành phố kiếm sống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play