Thẩm Đại Bạn chờ khi hắn buông chén trà, mới tiến đến trước mặt Hoàng Đế, nhỏ giọng bẩm báo: “Bẩm Bệ Hạ, Thục phi nương nương đã tới thỉnh an, người đã đợi ở phía trước khá lâu rồi ạ.”
Đây quả là cách nói chuyện đầy học vấn, chỉ một lời "Thục phi nương nương đã đợi hồi lâu" ấy liền càng làm nổi bật tình ý chân thành, khiến người nghe khắc sâu vào lòng.
Mỗi khi nhắc đến Thục phi nương nương, vị Thẩm Đại Bạn vốn ít khi tươi cười này đều nở nụ cười rạng rỡ.
Những Hoàng môn làm đến địa vị như họ, đã là không ai sánh kịp. Mọi lời nói, việc làm đều chu đáo, ai là người được Hoàng Thượng ghi nhớ trong lòng, ai là người khiến Hoàng Thượng ghét bỏ không muốn nhìn thêm một lần, bọn họ đều thấu rõ tường tận.
Lúc này nếu là Đức phi nương nương tới, Bệ Hạ ắt hẳn sẽ cau mày, hận không thể nàng nhanh chóng cuốn xéo đi cho khuất mắt, ngay cả liếc nhìn cũng không muốn.
Chỉ có Thục phi nương nương ở Càn Nguyên Cung có được thể diện bậc này. Nàng dù có bận rộn không tiện tới, cũng có thể an tọa ở Tống Sảng Các một lát dùng trà. Nếu Bệ Hạ thật sự không rảnh gặp nàng, Thẩm Đại Bạn hoặc Ninh Đại Bạn đều phải đích thân qua đó bầu bạn một lúc, rồi mới tiễn nàng một đường tới tận đầu ngõ.
Vừa nghe là nàng tới, mày Tiêu Minh Tu nhíu lại liền giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trông tâm tình đã tốt hơn vài phần.
Vốn dĩ sáng nay hắn còn chút phiền muộn, Thẩm Đại Bạn hầu hạ hắn dùng bữa trưa đều phải vô cùng cẩn trọng. Lúc này trong lòng y không khỏi niệm câu A Di Đà Phật, chỉ thiếu nước không đem Thục phi nương nương cung phụng như Bồ Tát vậy.
Khi Tiêu Minh Tu bước ra ngoài, liền thấy Tạ Uyển Ngưng cười mặt tựa xuân hoa, bên cạnh nàng tiểu cung nữ Càn Nguyên Cung đang cố sức trêu đùa nàng, thái độ không cần nói cũng biết là nịnh hót đến mức nào.
Thẩm Đại Bạn ở phía sau Bệ Hạ khẽ hừ một tiếng, các tiểu cung nữ liền sợ đến mặt không còn chút máu, thi nhau hành lễ cúi đầu lùi ra ngoài.
Lục Uyển Ngưng hôm nay trang điểm rạng rỡ, xinh đẹp dưới ánh mặt trời càng tôn lên đôi mắt trong trẻo của nàng, toát lên vẻ điềm mỹ khả nhân khó tả.
Nàng đứng dậy, hướng Tiêu Minh Tu hành cái vạn phúc, khẽ hỏi: “Bệ Hạ buổi trưa có nghỉ ngơi ngon giấc chăng?”
Khi có người ngoài ở đó, hai người họ luôn vô cùng ôn tồn.
Tiêu Minh Tu khẽ cười với nàng, tiến tới một tay nắm lấy tay nàng, chu đáo giúp nàng vuốt lọn tóc dài đang bay phất phơ bên thái dương ra sau tai.
“Rất tốt, chỉ là giữa tiết trời oi ả thế này, sao lại để nàng phải chạy chuyến này? Song mấy ngày không gặp nàng, lòng trẫm quả thật thấy nhớ mong.”
Có thể khiến Hoàng Thượng đích miệng nói ra một chữ "nhớ", Thục phi nương nương chính là người đầu tiên trong cung. Tạ Uyển Ngưng hướng chàng cười dịu dàng, trên khuôn mặt tức khắc ửng hồng như mây tía, trông thẹn thùng mà đáng yêu.
Tiêu Minh Tu phất tay, các cung nhân liền nối đuôi nhau lui ra, chỉ còn Thẩm Đại Bạn và Xuân Vũ đứng thủ không xa không gần.
Khi mọi người đã đi, biểu cảm trên mặt hai người liền thả lỏng, không còn giữ cái vẻ sủng phi của Hoàng Thượng nữa.
Tiêu Minh Tu ngồi cạnh Tạ Uyển Ngưng, nhìn nàng dùng ngón tay ngọc thon dài lấy ra bát chè hạt sen nấm tuyết ướp lạnh, rồi lấy chiếc muỗng bạc đặt lên đĩa nhỏ, cung kính đưa đến tầm tay hắn.
Tạ Uyển Ngưng vẫn khẽ thì thầm: “Nghĩ Bệ Hạ mấy ngày nay nhất định phải thượng hỏa, liền sai phòng bếp nấu chè lâu một chút. Bệ Hạ cứ nếm thử trước đi ạ.”
Nếu là phi tử khác đưa tới thức ăn hay canh chè, Tiêu Minh Tu tuyệt đối sẽ không động đũa. Chỉ là Tạ Uyển Ngưng rốt cuộc có chút đặc biệt, hắn liền phá lệ, rất nể mặt nàng.
Tiêu Minh Tu thoải mái dùng hết một chén chè hạt sen nấm tuyết lạnh lẽo ngon miệng, hỏa khí trong lòng giảm đi ba phần, ngẩng đầu cười với nàng: “Ái phi vất vả rồi.”
Vị Thiên Hữu Đế này sở hữu một gương mặt phong lưu phóng khoáng, bạc tình, đôi mắt đào hoa rạng rỡ, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi, quả thật là dung mạo hiếm có.
Khi hắn nghiêm túc nhìn người, có thể mê hoặc thiếu nữ ngây thơ đến choáng váng đầu óc, không biết đêm nay là đêm nào.
Dù hắb mọi thứ đều tốt, Tạ Uyển Ngưng cũng chưa từng động lòng nửa phần với hắn. Bởi nàng thật sự biết hắn là kẻ vô tâm, dù bề ngoài đối với nàng vạn phần tốt đẹp, những điều tốt ấy đều không đi sâu vào lòng hắn.
Tạ Uyển Ngưng luân hồi một đời, vạn sự đã nghĩ thông suốt. Nàng không cầu gì ân ái không nghi ngờ, chỉ cầu bản thân có thể khỏe mạnh sống đến bạc đầu, tuổi già làm một Thái phi vui vẻ hạnh phúc, vậy là đủ mãn nguyện rồi.
Chờ Tiêu Minh Tu uống xong một chén chè hạt sen nấm tuyết, liền phân phó chính sự: “Vốn còn định hôm nay qua tìm nàng, ai ngờ nàng lại tới thật đúng lúc.”
Tạ Uyển Ngưng dịu dàng gật đầu vấn an hắn: “Bệ Hạ cứ nói, thiếp thân nhất định làm hết sức.”
Tiêu Minh Tu trầm ngâm một lát, vẫn nói: “Một thời gian trước mẫu hậu cảm thán hậu cung trống trải, dưới gối trẫm không có con nối dõi, còn muốn lại nạp thêm người vào để sung mãn hậu cung.”
Giống như các phi tử Thục phi đây, tuy nhìn vẫn còn xuân sắc thiếu niên, nhưng phần lớn đã vào cung được vài năm.
Tiên đế băng hà vào tháng sáu năm Thái An thứ 18. Bệ Hạ kế vị đại thống sau 36 ngày, năm sau cải nguyên Thiên Hữu nguyên niên, và vẫn giữ đạo hiếu cho tiên đế đến cuối Thiên Hữu nguyên niên, mới gật đầu đồng ý tuyển chọn hậu cung.
Hiện giờ các phi tử trong cung, trừ thị thiếp từ khi hân còn là tiềm để, còn lại đều được tuyển chọn vào cung từ Thiên Hữu nguyên niên.
Sau này Hoàng Thượng lấy cớ quốc sự bận rộn, mấy năm nay vẫn luôn không mở rộng hậu cung. Bởi vì dưới gối hắn trống rỗng, chỉ có hai vị tiểu công chúa, trong đó trưởng công chúa lại là do tiềm để sinh ra, nên Thái hậu nương nương có chút sốt ruột.
Nhưng Tiêu Minh Tu là người rất có chủ kiến. Hắn hiện giờ bất quá mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, đúng là lúc xuân sắc đang độ. Việc con nối vua không sớm cũng không muộn, chờ hắn ngồi vững long ỷ, suy xét sau cũng không tính là quá trễ.
Bởi vậy, năm nay Thái hậu lại nhắc đến việc này, hân mới nới lỏng, gật đầu đồng ý cuối năm sẽ lại tiến hành việc tuyển chọn.
Hắn nói đại khái vài câu, Tạ Uyển Ngưng trong lòng liền hiểu ý. Chỉ là nàng tự mình từng trải qua tuyển chọn, nhưng chưa từng lo liệu đại sự như vậy, vẫn còn có chút không vững lòng.
"Thiếp thân rốt cuộc tuổi còn trẻ, lại chưa từng chủ trì việc cung sự nhiều. Nếu không kiểm soát tốt..." Nàng đưa lời nói đến cho Tiêu Minh Tu, chỉ chờ hắn hồi đáp.
Tiêu Minh Tu quả thật rất hiểu nàng, làm việc gì cũng phải có thù lao. Cảnh Ngọc Cung kia đã đủ tráng lệ huy hoàng rồi, nàng còn chê chưa đủ thoải mái.
"Việc này dù sao cũng phải đợi đến cuối năm, nàng vội cái gì? Đến lúc đó có gì sắp xếp, trẫm sẽ tự báo cho nàng biết trước." Nói chuyện với người thông minh thật là nhẹ nhàng. Hai người chỉ vài câu đơn giản đã dàn xếp xong việc, rồi bình tâm hòa khí cùng nhau dùng trà một lát.
"Hơn nữa, chẳng phải còn có Thái hậu nương nương ở đó sao?" Tiêu Minh Tu nhàn nhạt nói.
Tạ Uyển Ngưng lập tức im lặng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn đã giao cho mình một việc khó làm. Sau này Thái hậu nương nương thích ai, Thái phi nương nương lại muốn khuê tú nhà nào, cũng không phải là nàng nói không cho vào liền không cho vào được.
Chẳng qua nàng ở trong cung có thể tùy ý vui vẻ như vậy, cũng phải đa tạ Hoàng Đế Bệ Hạ đã ban ân rồi.
"Đến lúc đó mấy trăm cái oanh oanh yến yến cùng nhau tiến vào, còn chẳng ồn ào đến nỗi không ngừng nghỉ sao, nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu rồi. Đây quả là một chuyện phiền toái, Bệ Hạ cũng không sợ làm thiếp thân mệt mỏi." Nàng nghĩ nghĩ, không khỏi nũng nịu một chút.
Tiêu Minh Tu cười sảng khoái, vươn tay nắm lấy ngón tay mảnh dài của nàng: “Ai cũng biết Thục phi nương nương là người khôn khéo tài giỏi nhất, sao có thể làm nàng mệt mỏi chứ? Hơn nữa, thoáng chốc đã đến mùa thu rồi, năm nay chúng ta không ra ngoài tránh nóng, trẫm đang định dẫn các nàng ra ngoài du ngoạn.”
Hân nói là định dẫn "các nàng" cùng nhau ra ngoài du ngoạn, trên thực tế người có thể cùng hắn ra ngoài du ngoạn cũng không nhiều. Tạ Uyển Ngưng coi như một người, Nghi phi, nữ nhi của Thủ phụ Lục đại nhân cũng có thể tính một người. Còn lại thì phải xem gần đây hắn yêu thích ai, điều này Tạ Uyển Ngưng không thể đoán được, cũng lười đoán.
Mùa thu ra ngoài du ngoạn đó là đi vây săn ở Hương Vân Sơn. Đi về bất quá mười mấy ngày, lại có thể giải sầu thật tốt.
Tạ Uyển Ngưng lúc này mới vui vẻ lên: “Đến lúc đó Bệ Hạ nhất định phải dạy thiếp thân phi ngựa trên núi, không được lại lười biếng đó.”
Năm ngoái Tiêu Minh Tu cũng dẫn nàng đi, nhưng hắnchê phi ngựa làm chậm trễ việc phê duyệt tấu chương, chỉ bảo nàng tự mình đi chơi.
Nàng nói chuyện với Tiêu Minh Tu không quá câu nệ quy củ, nhưng cái sự thân cận như có như không này lại rất được chàng hưởng thụ, nghe vào tai lại vẫn có chút thoải mái.
Hắn yên tâm về nàng, một phần vì gia thế của nàng, phần khác cũng vì hai người sớm có quân tử hiệp định.
Nữ nhi Lang Gia Tạ thị khắp Đại Sở đều nổi tiếng. Kể từ khi Tiêu thị lập quốc hơn trăm năm đến nay, cũng chỉ có hắn may mắn đón được một vị về. Cẩn trọng, đoan trang, quả thật có chỗ hơn người.
Tạ Uyển Ngưng xuất thân chính tông Lang Gia Tạ thị, là trưởng tôn nữ của tộc trưởng đương nhiệm. Khi cần đoan trang thì là vẻ cao nhã đại khí, khi cần uyển chuyển lại đáng yêu thẹn thùng, mọi cử chỉ đều đúng mực, không có chỗ nào không tốt.
Giao cho nàng làm việc, không có một việc nào không làm trôi chảy. Những tâm sự lộn xộn trong hậu cung, Tiêu Minh Tu không có thời gian quản, liền toàn quyền giao cho nàng xử lý, cũng chưa từng xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Khi nàng cười nói những lời hóm hỉnh, bất cứ ai cũng sẽ mềm lòng theo. Tiêu Minh Tu nhìn gương mặt nàng tươi như xuân hoa, không khỏi trong lòng lại có chút xao động.
Hắn khẽ nhéo tay nàng, tiến đến bên tai nàng thì thầm: “Tối nay vẫn là qua đó thăm nàng đi, cũng không biết gần đây nàng có gầy đi không?”
Mặt Tạ Uyển Ngưng ửng một mảng ráng mây đỏ, rũ mắt giả vờ thẹn thùng, trong lòng lại thầm mắng: Đàn ông thật chẳng có cái thứ tốt nào.
Nói xong chuyện chính sự, Tiêu Minh Tu liền không muốn ngồi thêm một khắc nào ở Tống Sảng Các. Hắn dặn dò Thẩm Nhạn Lai phải đưa Thục phi nương nương về Cảnh Ngọc Cung, sau đó mới tiêu sái đứng dậy trở về chính điện.
Thẩm Đại Bạn tất nhiên là người chu đáo. Bệ Hạ đã phân phó như vậy, y tự nhiên có thể khiến Thục phi nương nương vô cùng vui vẻ trở về.
Hoàng Thượng đã nói buổi tối muốn tới Cảnh Ngọc Cung, vậy thì cả hạp cung trên dưới đều phải chuẩn bị từ sớm.
Trước hết phải quét dọn sạch sẽ đường đi trong cung, rồi rải lên một tầng nước cho bụi lắng xuống, mới coi như tạm chấp nhận được.
Tẩm điện của Thục phi ở chính điện Cảnh Ngọc Cung, bên trong bài trí mọi thứ tinh xảo. Trừ những vật ngự cung chi vật do Hoàng Đế Bệ Hạ đặc biệt ban thưởng, còn lại phần lớn là những vật trang trí hiếm lạ do Thượng Cung Cục dâng lên nịnh bợ nàng.
Cách bài trí tẩm điện rất được chú trọng. Ngày thường Hoàng Thượng không đến, nàng buổi tối có thể nghỉ ngơi sớm. Bởi vậy, đèn cung đình là vật cũ kỹ duy nhất còn lại, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
Trừ chiếc đèn cung đình hình hoa hải đường cành lá xum xuê, tẩm điện không còn tìm thấy một vật bài trí cũ kỹ nào khác. Chiếc giường gỗ chạm khắc hoa hoa khai phú quý thạch lựu triền chi được Thượng Cung Cục đặc biệt làm riêng cho nàng, rộng hơn rất nhiều so với những chiếc giường bình thường. Mùa hè nếu mở hết màn ra, sẽ không chút oi bức nào, khi có gió đêm thì vô cùng mát mẻ.
Hoàng Thượng giờ đây thường xuyên lui tới, cung nhân Cảnh Ngọc Cung càng cẩn trọng hơn. Mỗi khi dọn dẹp cung thất đều nhanh nhẹn sạch sẽ, nhất định phải khiến hai vị chủ tử đều ở thấy thoải mái.
Ngay cả con đường sỏi nhỏ ở hoa viên phía trước, mỗi ngày đều có Hoàng môn cẩn thận lau một lần. Toàn bộ Cảnh Ngọc Cung từ trước đến nay đều sạch sẽ, hơn nữa trong hoa viên trước sau đều có hoa mộc quý hiếm xanh tốt, hai chữ "vinh sủng" rõ ràng khắc trên bảng hiệu Cảnh Ngọc Cung.
Các cung nhân bên ngoài bận rộn không ngừng, còn Thục phi nương nương vừa mới ngủ dậy sau giấc nghỉ trưa lại thoải mái dễ chịu nằm trên trường kỷ trong trà thất ăn hoa quả.
Những quả nho thủy tinh vừa mới được đưa tới, ngọt ngào mọng nước, vỏ mỏng hạt nhỏ. Ướp lạnh với đá vụn một lúc, mùa hè ăn vào vô cùng ngon miệng. Hạ Thảo kê chiếc ghế thêu ngồi bên cạnh nàng, dùng muỗng bạc tinh xảo tách hạt ra, rồi cẩn thận bóc vỏ đặt vào đĩa bạc.
Thu Vân liền dùng muỗng bạc từng bước một đút cho Thục phi nương nương: “Quả này hôm nay mới đưa tới, sáng giờ vẫn ướp lạnh, giờ ăn là vừa đúng lúc nhất.”
Nàng vừa đút, còn vừa khẽ thì thầm dỗ dành.
Nàng là người có vẻ ngoài vui vẻ nhất trong số mấy đại cung nhân bên cạnh Tạ Uyển Ngưng. Ngày thường nàng cười tủm tỉm như một tượng Phật Di Lặc, khiến người nhìn liền thấy vui vẻ.
Tạ Uyển Ngưng thích ăn hoa quả nhất, những thứ như nho chỉ khi vào cung mới có thể dùng, những ngự cung chi vật này nàng lại càng thích.
Những thứ này có thể vận chuyển đường xa đến cung, lại còn giữ được không hư không nát, càng khó có được.
Những năm trước đưa đến cung cũng chỉ có ba bốn giỏ như vậy, nàng một mình có thể được một giỏ. Mỗi khi đến tiết trời hạ thu nàng luôn ăn rất vui vẻ.
Hạ Thảo thấy nương nương dùng vui vẻ, liền cười hỏi: “Bẩm nương nương, hôm nay tắm gội dùng hương lộ có muốn thay đổi không ạ? Lúc này cùng nhau đưa vào cung còn có chút hương liệu mới mẻ, hẳn là có chút hương vị đặc biệt.”
Các vật phẩm được phát từ cung, Cảnh Ngọc Cung ở Tây Lục Cung không nói là được phần đầu tiên, nhưng cũng không kém là bao. Lúc này cùng với nho còn có chút hương liệu quý hiếm mới đưa tới, các nàng còn chưa kịp thu kiểm.
Tạ Uyển Ngưng đang đọc sách, đừng nhìn nàng mỗi ngày sống trong cảnh xa hoa, nhưng lại là người hiếu học, tay không rời sách.
Khi chưa xuất các, mẫu thân nàng thường xuyên dạy dỗ rằng, nếu muốn đầu óc linh hoạt, không đến nỗi ngu ngốc bị người lừa gạt, thì phải ngày ngày đọc sách. Nàng từ nhỏ đã thấy mẫu thân dễ dàng quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Trong đầu nàng phảng phất có một quyển sổ sách, bất kể vú già quản sự bẩm báo điều gì, nàng đều có thể lập tức tiếp lời.
Điểm này thật sự làm Tạ Uyển Ngưng bội phục muốn chết. Đời trước nàng sống không như ý, dựa vào sách vở để chống lại thời gian buồn chán. Đời này cũng không bỏ đi sở thích này, mỗi ngày dù bận rộn đến mấy cũng phải đọc một lát.
Cũng không câu nệ là sách gì, thiên văn địa lý, kinh, sử, tử, tập nàng đều thích xem. Nam Thư Cục trình gì nàng đọc nấy, bao nhiêu năm trôi qua cũng cảm thấy mình càng thêm có kiến thức.
Nghe xong lời Hạ Thảo nói, nàng đặt cuốn sách trong tay sang một bên, nghiêm túc nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Bệ Hạ là người cực kỳ chú trọng, nếu thiếp thân tự ý thay đổi hương lộ, e là không ổn.”
Trên mặt nàng nói cung kính, trong lòng lại thầm nhắc đến cái tính nết khó chịu của Tiêu Minh Tu. Hắn chỉ thích mùi hương Trạch Lan lộ, nếu thay đổi không chừng sẽ nổi giận.
Ban đầu Tạ Uyển Ngưng còn không biết hắn cũng chú trọng hương vị đến vậy. Nàng tự mình thích mùi hương Trạch Lan lộ, khi mới vào cung vẫn luôn dùng. Hắn chưa từng nói gì không hài lòng, Tạ Uyển Ngưng liền cho rằng hắn không quá để tâm chuyện này. Chỉ sau này Tạ Uyển Ngưng cảm thấy dùng mãi một loại hương lộ không có gì thú vị, không nói Tiêu Minh Tu, chính nàng cũng sẽ chán, liền chọn một ngày trời trong lành, chủ động đổi sang hương hoa nhài.
Nàng không đổi thì không sao, kết quả thay đổi thì Bệ Hạ lại không vui, còn nói với nàng: “Đây là mùi gì lạ vậy.”
Tạ Uyển Ngưng sau này đơn giản cũng lười cúi mình hầu hạ hắn, liền làm mọi thứ như thường lệ để hắn không có lời nào để nói, cả hai bên đều bớt việc.
Giờ Dậu sơ khắc, Tạ Uyển Ngưng dùng chút trà bánh, rồi không ăn bữa tối nữa. Tiêu Minh Tu mỗi ngày đều phải sau bữa tối mới có chút rảnh rỗi. Nàng liền nhân lúc này để tắm gội thay quần áo, trước tiên làm khô tóc dài, rồi thoa một lớp mỏng Trạch Lan lộ lên người.
Hương liệu dùng cho Trạch Lan lộ vô cùng phức tạp, bên trong có hương thanh mộc, bạch chỉ, linh lăng hương, cam tùng hương, Trạch Lan và các hương liệu khác, mùi vị dài lâu tươi mát, quả thật là cực kỳ dễ chịu.
Sau đó nàng lại thay một chiếc áo yếm lụa tơ uyên ương hí thủy màu thủy hồng. Đây là do Chưởng y cô cô Lăng Tích trong cung nàng tự tay thêu, văn thêu tinh xảo đáng yêu, giữa những chuyển động có cảm giác như sóng nước gợn nhẹ. Bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo dài mỏng, vừa vặn như vô ý mà lại đẹp.
Tạ Uyển Ngưng sinh ra đã là mỹ nhân phôi, nàng mặt như xuân hoa, tóc đen như mực, dáng người thướt tha, da trắng như ngọc. Dù không trang điểm gì, chỉ cười tủm tỉm ngồi đó nhìn người, cũng có thể khiến lòng người thoải mái.
Đông Tuyết có đôi tay khéo léo, giỏi nhất là vấn búi tóc. Chẳng mấy chốc đã vấn cho nàng một búi tóc ngã ngựa búi tóc, cũng không dùng trang sức quý giá, chỉ vô cùng đơn giản điểm xuyết một đóa hoa hải đường kép đỏ tươi, cùng với áo yếm trên người nàng tôn nhau lên rạng rỡ.
Mọi thứ trang điểm sẵn sàng, nàng liền tựa ngồi trên trường kỷ trong tẩm điện nhắm mắt dưỡng thần.
Nói là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nàng lại không dám thật sự ngủ thiếp đi. Vị Hoàng Đế Bệ Hạ khó hầu hạ kia còn đang chờ nàng cùng hắn cộng độ đêm đẹp cơ mà.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào gần như không thể nghe thấy. Tạ Uyển Ngưng vuốt phẳng nếp gấp trên bạc sam, lại khoác thêm một chiếc đại sam đỏ tươi, lúc này mới mặt mang tươi cười bước ra.
Tiền viện đã quỳ rạp đầy cung nhân. Tiêu Minh Tu khoác chiếc áo choàng sa tím mỏng, đang sải bước lớn hướng Cảnh Ngọc Cung đi. Dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi, đôi mắt hắn sáng như sao trời, càng tôn lên vẻ tuấn tú phi phàm của chàng.
Nếu nhìn kỹ, đôi mắt đẹp của hắn cũng phản chiếu bóng hình thủy hồng sắc của Tạ Uyển Ngưng.
Tạ Uyển Ngưng quy củ hướng hắn hành đại lễ, còn chưa kịp cúi mình xuống đã bị hắn vươn tay nâng dậy, tiện thể kéo vào lòng.
Trước mặt bao nhiêu cung nhân, hắn cũng không hề ngần ngại, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên thái dương nàng: “Hoa này cũng không sánh kịp một nửa vẻ đẹp của nàng.”